Đầu mùa xuân, gió mát từ hướng tây bắc thổi tới, hậu hoa viên Vệ Quốc Công phủ, lần lượt bay lên ba con diều.
Tống Gia Ninh đứng ở trên đồng cỏ bên hồ, ngửa đầu đang nhìn con diều hình diều hâu đen sì của mình, chậm rãi thả dây. Cách đó không xa con diều cá chép màu đỏ của Vân Phương, con diều bươm bướm của Đàm Hương Ngọc cũng đang chậm rãi bay lên cao, hồng hồng xanh xanh, khỏi phải nói xinh đẹp biết bao nhiêu. Ánh mắt một lần nữa trở lại con diều hâu của mình, Tống Gia Ninh thật sự là khóc không ra nước mắt.
Nhiều đệ đệ có cái gì tốt đâu, đi một hồi lại muốn tỷ tỷ ôm, một chút cũng không thương tỷ tỷ có mệt mỏi hay không, hôm nay thả con diều còn phải để cho nó chọn, chọn con diều hình diều hâu màu đen xấu quắc, Tống Gia Ninh cũng không suy nghĩ nhiều thả bay rất cao. Thấy độ cao không sai biệt lắm, Tống Gia Ninh nắm ống lăn ngồi lên nệm gấm, chưa kịp ngồi vững vàng, thì Mậu Ca Nhi đã tới giành.
"Đệ kéo không nổi đâu." Tống Gia Ninh một tay ôm đệ đệ, một tay nâng cao.
"Muốn!" Mậu Ca Nhi nóng nảy, đưa tay muốn với, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh, mắt đen ngập nước, khiến Tống Gia Ninh không cách nào cự tuyệt, liền tự mình nắm một bên ống lăn chỉ, chừa lại một bên cho đệ đệ. Mậu Ca Nhi dựa vào trên người tỷ tỷ, bàn tay mập nắm ống lăn chỉ đung đưa trái phải, trên trời con diều hình diều hâu cũng lắc lư theo, Mậu Ca Nhi vô cùng cao hứng, miệng nhỏ há ra, nước miếng bất tri bất giác chảy ra.
Tống Gia Ninh lấy khăn ra giúp đệ đệ lau miệng.
Bên kia con diều bươm bướm của Đàm Hương Ngọc rốt cuộc cũng ổn định , nàng ta không hề tập trung nghe biểu tỷ Đình Phương tám chuyện nhà, mà vừa điều chỉnh vị trí vừa liếc hậu hoa viên của Thọ vương phủ, không để lại dấu vết tới gần Vương Phủ bên kia. Con diều không thể bay quá thấp, thấp sẽ bay không qua, nhưng cũng không thể rất cao, nếu không sẽ bay đi xa. Cơ hội tiếp cận Thọ vương không nhiều lắm, Đàm Hương Ngọc hiện tại muốn làm, chính là bảo đảm con diều có thể rơi vào trong Thọ vương phủ, nàng có cớ đi nhặt con diều, có lẽ có thể trông thấy vị Vương Gia tuấn mỹ kia.
Đi tới trước núi giả, cảm thấy vị trí không sai biệt lắm, Đàm Hương Ngọc thừa dịp Đình Phương không chú ý, nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một lưỡi dao nhỏ, chỉ cắt một nhát, chỉ giữ con diều liền bị cắt đứt. Trên tay buông lỏng, Đàm Hương Ngọc kinh sợ kêu lên một tiếng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào con diều bay cao trong nháy mắt, trong miệng im lặng khẩn cầu: "Vương Phủ, Vương Phủ. . ."
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, hoặc là Đàm Hương Ngọc đánh giá thấp độ mạnh của gió ở trên cao, con diều bươm bướm xinh đẹp càng ngày càng nhỏ, bay ra thật xa khỏi Quốc Công Phủ, cũng xa khỏi Thọ vương phủ mới xoay xoay rơi xuống dưới, không biết rơi xuống nơi nào. Đàm Hương Ngọc ảo não cắn môi, ngay khi nàng do dự có nên đi theo biểu tỷ đòi diều hay không, bên hồ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Đàm Hương Ngọc quay đầu, xoay được một nửa, trông thấy con diều hình diều hâu đen sì trên bầu trời kia vậy mà bay cao ơi là cao, sau khi xoay mấy cái, hướng thẳng hậu hoa viên Thọ vương phủ rơi xuống!
Đàm Hương Ngọc vừa mừng vừa sợ vừa nghi ngờ, vui mừng là mặc kệ con diều của ai rơi vào, nàng cũng có thể đi theo tới Vương Phủ lấy, nhưng lại nghi ngờ, chẳng lẽ Tống Gia Ninh cũng có tâm tư giống mình, mưu toan hấp dẫn Thọ vương gia?
Nàng tâm tình phức tạp nhìn qua, chỉ thấy nha hoàn Song nhi, Cửu Nhi của Tống Gia Ninh cả nhũ mẫu của Mậu Ca Nhi đều đang điên cuồng chạy trước đuổi theo con diều đang bay trên trời, ống dây thả diều vẫn cách mặt đất không quá xa, nhưng lại bị con diều kéo bay tới trên hồ, bọn nha hoàn chỉ có thể chạy dọc theo bờ hồ, lại nhìn Tống Gia Ninh, cúi đầu, không biết đang nói cái gì với Mậu Ca Nhi.
Tống Gia Ninh đang. . . Dỗ dành đệ đệ.
Cũng trách nàng, vừa nãy nhìn con diều của Đàm Hương Ngọc bay xa đến nhập thần, lực đạo trên tay không khỏi nới lỏng, đúng lúc đệ đệ ở bên cạnh kéo, ống dây thả diều liền hoàn toàn rời khỏi tay nàng. Con diều bay lên cao, một hơi kéo người trên mặt đất, Mậu Ca Nhi bị lực này hù dọa, lập tức buông lỏng tay, vì vậy con diều hình diều hâu liền bay mất, Mậu Ca Nhi liền khóc, khóc oa oa, kinh thiên động địa.
"Mậu Ca Nhi không khóc, tỷ tỷ tìm cho ngươi con diều hâu lớn hơn nhé." Tống Gia Ninh luống cuống tay chân lau nước mắt cho đệ đệ.
"Không muốn. . ."
Mậu Ca Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt to như hạt đậu cứ thế mà lăn xuống, miệng nhỏ mở ra đến mức có thể nhét ống dây thả diều vào luôn, quay về phía con diều hâu khóc. Tống Gia Ninh ôm chặt đệ đệ, vừa dỗ dành vừa lưu ý con diều nhà mình, sau đó chỉ thấy con diều hâu kia vậy mà to gan lớn mật rơi vào Thọ vương phủ, địa bàn của Hoàng Thượng tương lai!
Tống Gia Ninh sợ tới mức không kịp dỗ dành đệ đệ, Mậu Ca Nhi không nghe được giọng của tỷ tỷ, bỗng nhiên ngừng khóc, nháy nháy đôi mắt nhìn lên trời, tìm một vòng không thấy được Lão Ưng, chỉ thấy cá chép đỏ lớn của Tam tỷ tỷ, Mậu Ca Nhi lập tức khóc càng lợi hại hơn. Thằng bé khóc thảm như vậy, Thượng Ca Nhi ngó ngó con diều mình còn chưa có thả lên, vừa muốn đưa cho đệ đệ, lại vô cùng lưu luyến, một bên Tam cô nương Vân Phương bị Mậu Ca Nhi chọc cười đến gãy lưng rồi, che miệng không dám để Mậu Ca Nhi nghe thấy.
Đình Phương phản ứng đầu tiên, nặng giọng nhắc nhở Song nhi: "Nhanh, nhanh kéo con diều trở về!" Ống dây thả diều bên cạnh, nếu như có thể lấy con diều về trước khi người Thọ vương phủ phát hiện, liền không có chuyện gì.
Song nhi, Cửu Nhi, nhũ mẫu Mậu Ca Nhi chạy đi nhanh hơn, ngay tại lúc Song nhi sắp cầm được, thì bên trong tường viện bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn lanh lảnh: "Lớn mật, người phương nào xông vào phủ Vương Gia?" Thanh âm kia không giống với giọng dịu nhẹ dễ nghe của nữ nhân, vừa nghe chính là công công.
Song nhi sợ tới mức cả người cứng ngắc không dám lên tiếng, Cửu Nhi và nhũ mẫu liếc mắt nhìn nhau, nhũ mẫu số tuổi lớn hơn chút, lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu Cửu Nhi trở về bẩm báo với mấy vị cô nương, bà ta sợ hãi trả lời: "Vương Gia thứ tội, cô nương chúng ta vừa nãy không cẩn thận nới lỏng ống dây, vô ý quấy nhiễu Vương Gia.