Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 106: 63 (1)

Chương 106: 63 (1)





Bàn tay mập của Mậu Ca Nhi dính đầy thuốc màu, xanh xanh đỏ đỏ, Thanh Thủy rửa mãi không sạch, Thu Nguyệt mang tới một bầu rượu, Lâm thị vừa tự tay lau cho con, vừa dạy dỗ: "Nhìn tay bẩn của con kia, lần sau lại chơi bậy nữa, nương cũng không giúp con rửa sạch, cho con biến thành bàn tay đen, trưởng thành không có cô nương thích con."

Mậu Ca Nhi mặc trung y ngồi ở trên giường, nhếch miệng cười với tỷ tỷ, chẳng những không biết sai, dường như còn rất đắc ý.

Tống Gia Ninh tức giận đến nhéo nhéo cái mũi nhỏ của đệ đệ.

Tẩy hai lần nước, bàn tay nhỏ bé của Mậu Ca Nhi đã hơi ửng đỏ, mà thuốc màu phía trên vẫn không rửa được sạch sẽ, tiểu nha hoàn bưng chậu đồng đi đổi nước, Lâm thị tạm thời lau khô tay cho con, đang cẩn thận hỏi thăm tình huống nữ nhi ở Thọ vương phủ, thì bên ngoài một tiểu nha hoàn hấp tấp chạy tới, vui mừng nói: "Phu nhân, Thế tử gia đã trở về!"

Trái tim Lâm thị thắt lại, trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh khôi ngô cường tráng, Thế tử gia đã trở về, vậy Quách Bá Ngôn. . .

Tống Gia Ninh tim đập loạn chỉ trong chốc lát. Không thể phủ nhận, mặc dù đã thành huynh muội, nhưng nàng đối với Quách Kiêu vẫn tồn một chút phòng bị trên người, luôn lo lắng Quách Kiêu lần nữa vừa ý nàng, cho dù từ lễ giáo mà nói thì Quách Kiêu tuyệt không nên động tâm với nàng. Một năm này Quách Kiêu rời kinh, Tống Gia Ninh trôi qua vô cùng an tâm, buổi tối ngủ cũng ngon hơn lúc Quách Kiêu còn ở kinh.

Hôm nay Quách Kiêu trở về, Tống Gia Ninh không có bất kỳ cảm giác vui mừng nào, nhưng đây là Quách gia, là Vệ Quốc Công phủ của phụ tử Quách Kiêu, Tống Gia Ninh chỉ là không thích, cũng không có bất kỳ bất mãn chống đối nào, Thế tử gia hồi phủ, là chuyện đương nhiên theo lẽ thường.

"An An đi trò chuyện với đại ca con trước, nương đổi quần áo cho Mậu Ca Nhi." Lâm thị tâm hoảng ý loạn nói, đầu tiên là đuổi nữ nhi đi trước, còn nàng cần phải hỏi thêm nha hoàn là Quách Bá Ngôn đã trở về chưa, nếu như đã trở về, nàng cũng phải thay quần áo.

Tống Gia Ninh gật gật đầu, sờ sờ đầu đệ đệ, dẫn Song nhi đi Tiền viện Lâm Vân Đường.

Phòng bên này, Quách Kiêu ngồi trên ghế phía bên trái, đang hỏi muội muội mợ hôm nay đến đây là có ý đồ gì. Vừa mới vô tình gặp được ở cổng chính, nên hai mẹ con Đàm cữu mẫu muốn quay trở lại bồi hắn, nhưng Quách Kiêu hiện tại lại muốn đoàn tụ với thân nhân Quốc Công Phủ, nên đã tìm đại một lý do bảo Đàm cữu mẫu đi về trước, ngày khác hắn lại mang theo lễ đến nhà thăm.

"Không có gì, chính là đến gặp muội thôi." Đình Phương hơi xấu hổ đỏ mặt nói, cũng không muốn nói cho huynh trưởng biết thực ra mợ tới là để hỏi thăm đồ cưới của nàng chuẩn bị đến đâu.

Quách Kiêu nhìn muội muội, mơ hồ đoán ra, lúc này từ bên ngoài truyền đến hai tiếng bước chân rất nhỏ, cổ họng hắn chuyển động, nâng chung trà lên, khẽ cúi đầu uống, nhưng đôi mắt đen lại âm thầm nâng lên, không tự chủ được mà nhìn chăm chú hướng cửa ra vào. Ánh sáng tối sầm lại, một cô nương mặc váy trắng một mình bước vào, phía dưới váy là đôi giầy thêu màu trắng nhạt, tinh xảo khéo léo. Ánh mắt Quách Kiêu chậm rãi dời lên, đã thấy nàng mặc áo ngắn thêu hoa sen đỏ, sau đó. . .

"Khục. . ."

Nam nhân đang ung dung thưởng trà, bỗng nhiên sặc nước, lập tức buông bát trà, một tay nắm lại để bên môi, nhắm mắt cố gắng bình phục. Vì liên tục ho khan, nên khuôn mặt tuấn tú của Thế tử gia mười chín tuổi nghẹn đến mức phiếm hồng. Thấy vậy Tống Gia Ninh cũng biết giờ là lúc không tiện để chào hỏi hắn, sợ sẽ ảnh hưởng tới hắn, nên nàng đi đến bên cạnh Đình Phương tỷ tỷ đợi một lát, lặng yên quan sát nam nhân đã xa cách một năm.

Một năm nay, nàng trưởng thành, dáng vẻ càng lúc càng giống với hình dáng lúc lần đầu tiên gặp gỡ với Thế tử gia ở huyện nha Lương Thiệu kia, còn Quách Kiêu cũng thay đổi nhiều. Chinh chiến một năm, khuôn mặt trắng nõn như ngọc của hắn rám đen đi nhiều, gầy hơn, khuôn mặt góc cạnh đường nét rõ ràng lộ ra lạnh lùng uy nghiêm. Nhìn Quách Kiêu như vậy, giống như thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người, giống như Thọ vương gia bên cạnh, cũng đã trưởng thành thành một đại nam nhân, chỉ có điều Thọ vương không màng danh lợi càng ngày càng Tiên Phong Đạo Cốt, còn Quách Kiêu thì lăng lệ ác liệt càng khiến người không dám làm trái ý.

Ngay khi Tống Gia Ninh chuẩn bị thu hồi ánh mắt, Quách Kiêu rốt cuộc cũng áp chế được ho khan, khuôn mặt khôi phục bình thường, buông tay, giương mắt nhìn nàng, đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm. Tống Gia Ninh cố nén khủng hoảng khắc ghi ở trong lòng, thoải mái cười cười với hắn, khách sáo nói: "Đại ca đã trở về, trên đường rất vất vả đúng không?"

Nàng đứng ngược sáng, thế nhưng đôi má trắng như tuyết, giống như hoa đào đầu mùa xuân hắn thấy trên đường, vô cùng xinh đẹp, mắt hạnh long lanh như sóng nước trong veo, làm hắn trong phút chốc không thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Ngay cả cho dù là có nhìn thấu thì Quách Kiêu cũng không còn tâm tư suy nghĩ, hắn thật sự khiếp sợ khi chứng kiến mỹ mạo của kế muội và vẫn còn chưa kịp thu hồi trái tim của mình.

Rời nhà một năm, ban ngày chém giết, đêm khuya yên tĩnh, Quách Kiêu sẽ nhớ tổ mẫu, sẽ nhớ muội muội, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới ấu đệ trong nhà, nhưng những thân nhân hắn nhớ này, chỉ có kế muội là đi vào giấc mộng của hắn. Trong mộng nàng một chút cũng không sợ hắn, giống như đối đãi với hai đường đệ nàng sẽ cười với hắn, ngọt ngào gọi hắn ca ca, nàng cười đẹp như thế, khiến lòng của hắn đều muốn thay đổi, không nỡ tỉnh dậy.

Ngoài mộng kế muội sợ hắn xa cách hắn, ánh mắt nàng luôn sợ hãi nhưng lại cố ra vẻ không sợ, nàng càng như vậy hắn càng nghĩ muốn khiến nàng gần hơn một chút. Hắn vô cùng yêu thích dáng vẻ nàng phẫn nộ nhưng lại không dám thể hiện phẫn nộ mỗi khi bị hắn buông lời châm chọc. Trong mộng nàng cười với hắn, Quách Kiêu liền không khi dễ nàng nữa, có bao nhiêu điều tốt đều cho nàng, nhìn nàng vui vẻ ăn, hắn cảm thấy càng thỏa mãn hơn so với việc chính mình no bụng.

Vì sao cùng là muội muội, nhưng lại chỉ có kế muội mới khiến hắn nằm mộng như vậy?

Quách Kiêu không hiểu, hắn cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa, chỉ biết là vừa rồi trên đường vào thành, hắn ra roi thúc ngựa, người muốn thấy nhất, là vị kế muội này, cho nên khi hắn hiểu lầm cô nương phía sau bức tường phù điêu là kế muội, nhưng đi tới lại ngoài ý muốn là biểu muội, Quách Kiêu mới có thể thất vọng, có chút giận chó đánh mèo liên lụy biểu muội đã khiến hắn thấy thất vọng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch