Chương 111: 65 (2) " Thấy anh đào, Phùng Tranh cũng thèm, cười nói cảm ơn.
Triệu Hằng gật đầu.
Bên cạnh bàn đá tổng cộng đặt bốn cái ghế đá, Phùng Tranh dùng ánh mắt ra hiệu Sở Vương ngồi bên cạnh nàng, lại mời Triệu Hằng ngồi dưới tay Sở Vương. Triệu Hằng ngồi xuống, ánh mắt đảo qua đĩa nhỏ bên trái mặt bàn, đĩa nhỏ màu trắng, phía trên để bánh ngọt mẫu đơn đã ăn một nửa, dấu răng nho nhỏ, cơ hồ có thể tưởng tượng được dáng vẻ thanh tú của chủ nhân ăn bánh ngọt.
Các vương gia đã ngồi xuống rồi, Phùng Tranh nhìn trượng phu xin chỉ thị: "Theo lí mà nói thì Gia Ninh nên gọi hai vị Điện hạ là biểu ca đó, mời nàng cùng ngồi thì như thế nào?"
Sở Vương biết rõ Vương Phi của mình máu ghen rất lớn, Tống Gia Ninh lại lớn lên xinh đẹp như vậy, nên hắn cẩn thận nói: "Tam đệ không thích người lạ, nàng hỏi hắn đi."
Phùng Tranh tuyệt đối không ngờ tới trượng phu sẽ nói như vậy, Tống Gia Ninh là khách nhân nàng mời tới, nàng đã tỏ rõ ý nguyện mời Tống Gia Ninh cùng bàn rồi, Sở Vương vậy mà. . . Vạn nhất Thọ vương quái gở lãnh đạm không lên tiếng hoặc là trực tiếp cự tuyệt, Tống Gia Ninh sẽ xấu hổ lắm. Giờ khắc này, Phùng Tranh thật muốn gõ gõ đầu Sở Vương.
Nàng khẩn trương nhìn về phía tiểu thúc tử.
Triệu Hằng chỉ nói một chữ: "Có thể."
Phùng Tranh nhẹ nhàng thở ra, cười gọi Tống Gia Ninh đi vào.
Tống Gia Ninh thật ra rất muốn rời khỏi, người ta anh trai và chị dâu ba người thưởng trà ngắm hoa, nàng người ngoài quá sát phong cảnh, nhưng Phùng Tranh cũng đã mời nàng, Thọ vương cũng đồng ý, nàng lúc này đòi chào từ giã, sẽ bị nói là không biết điều.
"Tạ Vương gia Vương Phi ban thưởng ghế ngồi." Tống Gia Ninh hành lễ, chậm rãi ngồi xuống ghế chính giữa Phùng Tranh và Triệu Hằng. Nhìn thấy bánh ngọt hoa mẫu đơn mình ăn còn một nửa, còn có hoa mẫu đơn đặt ở bên cạnh, Tống Gia Ninh lặng yên bảo trì bất động, chuẩn bị làm một vị khách an tĩnh .
Sở Vương rất nhiệt tình, thúc giục Phùng Tranh mau nếm thử anh đào đệ đệ đưa tới. Phùng Tranh cười nói: "Anh đào này tươi ngon, mọi người cùng nhau ăn đi." Nói xong trước nhặt một trái đưa cho Tống Gia Ninh đang câu nệ ngồi bên.
"Tạ vương phi." Tống Gia Ninh nhẹ giọng nói cảm ơn, nhận anh đào, đợi Phùng Tranh bắt đầu ăn, nàng mới rũ lông mi, thả anh đào đỏ vào trong miệng. Anh đào có màu đỏ, nên Tống Gia Ninh cho rằng đã chín, chờ mong vị ngọt ngào mong đợi đã lâu, thì không ngờ vừa cắn vỏ trái cây xong, một vị chua lập tức dọc theo đầu lưỡi lan tràn ra, chua đến mức nàng không khống chế được cau mày lại, trên khuôn mặt hồng hào trắng trẻo lộ ra rõ ràng một chữ chua ơi là chua.
Nhưng trước mặt hai vị Vương Gia, chua cũng phải nhịn, Tống Gia Ninh cứng ngắc một lát, tiếp tục khó khăn nuốt xuống.
Một cái đĩa bỗng nhiên đưa đến trước mặt nàng.
Tống Gia Ninh khiếp sợ quay đầu.
Triệu Hằng nhìn mắt hạnh nàng chua đến độ không mở ra nổi, bình tĩnh nói: "Huynh muội nhà mình, không cần miễn cưỡng."
Giọng nói thanh nhuận như dòng suối, thong thả chậm chạp, nhưng cực kỳ êm tai, vô cùng lôi cuốn.
Tống Gia Ninh ngây ra, huynh muội nhà mình, chẳng lẽ Hoàng Thượng tương lai và Tứ điện hạ trong cung giống nhau, bởi vì quan hệ của Thục phi và Quách gia, coi nàng như biểu muội? Trách không được người này vẫn đối với bọn họ rất chiếu cố, nguyện ý ở trước mặt Đoan Tuệ công chúa vì nàng chủ trì công bằng, đối với đệ đệ cũng xem trọng nhiều hơn.
"Đa tạ vương gia, khá ngon, không phải rất chua." Trong miệng ngậm anh đào, Tống Gia Ninh không được tự nhiên nói, nhã nhặn từ chối ý tốt của Triệu Hằng, chủ yếu là vì nửa quả anh đào nếu được nhổ ra, thực sự rất khó coi, bóng nhẫy, trơn bóng không còn chút thịt.
Triệu Hằng nghe xong, thản nhiên buông đĩa, mặt không biểu tình.
Sở Vương trong tay cầm một quả anh đào, ánh mắt dạo một vòng trên người đệ đệ ruột và Tống Gia Ninh, khóe miệng chậm rãi vểnh lên. Người khác không biết, hắn còn không rõ ràng tính tình đệ đệ? Đừng nói là biểu muội không có bất kỳ huyết mạch liên quan, chính là Đoan Tuệ công chúa thậm chí ca ca ruột hắn đây ăn phải anh đào chua, là loại anh đào chua chết người đi chăng nữa thì với tính tình quạnh quẽ của đệ đệ, cũng sẽ không nâng cái bàn tay quý giá múa búa hành văn kia của hắn lên, thay thân nhân bưng chén đĩa.
Lại len lén liếc mắt vạt áo phình lên cùng khuôn mặt trắng nõn của Tống Gia Ninh, Sở Vương rốt cuộc đã hiểu, thì ra đệ đệ giống như thần tiên của hắn, vậy mà thích cô gái quyến rũ như yêu tinh, khó trách hắn tặng mỹ nhân gầy dịu dàng thanh nhã, đệ đệ nhìn không thuận mắt. Đáng tiếc Phùng Tranh nói Quách gia Tứ cô nương mới mười ba, sao cũng phải sang năm mới có thể thay đệ đệ thu xếp.
Hắn quan tâm đệ đệ, còn Phùng Tranh lại ngó ngó Tống Gia Ninh, ngạc nhiên nói: "Ta đâu có thấy chua?"
Tống Gia Ninh đang nhả hột, đầu khẽ cúi, một tay che mặt, nhẹ nhàng nhả hạt đào tròn vào trong đĩa, sau đó mới cười trêu ghẹo Phùng Tranh: "Gia mẫu lúc hoài đệ đệ cũng thích ăn chua, Vương Phi không cảm thấy chua, hoài nhất định là tiểu thế tử."
Phùng Tranh mặt đỏ lên, đôi mắt đẹp nghiêng qua nhìn trượng phu.
Sở Vương vốn đối với Tống Gia Ninh không có cảm giác gì, hiện tại biết rõ đệ đệ vừa ý nha đầu kia rồi, Tống Gia Ninh còn biết dỗ ngọt Phùng Tranh vui vẻ, Sở Vương liền thấy Tống Gia Ninh thuận mắt, cười sang sảng nói: "Mượn cát ngôn của Gia Ninh biểu muội, nếu thực sinh ra Thế tử, bảo Vương Phi mời một mình ngươi ăn tiệc." Sau đó lại kêu đệ đệ đến.
Hắn cười thoải mái, Tống Gia Ninh cũng nhẹ cười khẽ, vị sở Vương điện hạ này thật thú vị, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp gọi nàng là biểu muội, đây cũng là vì Phùng Tranh. Mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phùng Tranh, Tống Gia Ninh vừa thay nàng ấy cao hứng vừa sinh lòng hâm mộ, lúc nào, mới có người đàn ông đối đãi nàng như vậy?
Nàng chỉ chú ý hâm mộ, không có lưu ý Thọ vương điện hạ tiên phong đạo cốt bên tay phải, nhìn chằm chằm vào bàn anh đào hồi lâu, giống như đang tìm cái gì.
Tác giả có lời muốn nói: anh đào: nhìn cái gì vậy!
Triệu Hằng: muốn ngọt.
Anh đào: không có! chưa chín mà chàng đã hái!
Triệu Hằng nghiền chết một người.
Anh đào: Vương Gia tha mạng a, thật không có ngọt.
Triệu Hằng lại nghiền chết một người.
Anh đào: anh anh anh, ngọt chẳng phải ở trên người Tứ cô nương sao?