Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 113: 66 (2)

Chương 113: 66 (2)
"

Triệu Hằng đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nàng muốn ngắm hoa mẫu đơn, còn hỏi hắn có muốn ngắm hay không, là muốn ngắm hoa chung với hắn sao? Nếu quả thật là vậy, vậy thì nàng đối với hắn. . .

Triệu Hằng nhíu mi, đứng lên nói: "Đi thôi."

Tống Gia Ninh khiếp sợ há miệng ra, sao nghe ý tứ của Hoàng Thượng tương lai, hình như là bảo nàng cùng đi ngắm hoa vậy? Ý niệm vừa hiện lên ở trong đầu, thì đã thấy nam nhân ghé mắt nhìn lại, dường như đang thúc giục, nên lúc này Tống Gia Ninh thật không có thời gian suy nghĩ, nàng lập tức bước ra, động tác nhanh nhẹn, mơ hồ có chút ý tứ không thể chờ đợi.

Không vui trong lòng Triệu Hằng được quét sạch không còn một mảnh, dẫn nàng đi ra, ngoài đình thông với đường nhỏ đá cuội, một đường uốn lượn hướng ra phía ngoài, Triệu Hằng chọn con đường ngược hướng với phu thê Sở Vương. Xa xa Phùng Tranh nhìn thấy, có chút ngạc nhiên, chợt nghĩ đến Sở Vương gọi biểu muội Tống Gia Ninh, vậy Tống Gia Ninh và Thọ vương liền cũng là biểu huynh muội rồi, cùng ngắm hoa không có gì đáng lo hết.

Tống Gia Ninh đi theo sau lưng Triệu Hằng, từ từ mới phản ứng lại, nhất định Thọ vương hiểu lầm nàng muốn đi ngắm hoa, nên mới đi cùng nàng.

Nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân phía trước, đáy lòng Tống Gia Ninh cảm khái vô hạn, Hoàng Thượng tương lai thật săn sóc, thật ra nàng tự ngắm cũng không có vấn đề gì mà. Sau khi hiểu rõ, dù sao thì cũng không có chuyện để nói, mà Thọ vương dường như cũng không có ý tứ bắt chuyện với nàng, Tống Gia Ninh liền thật sự thưởng hoa mẫu đơn. Đưa mắt nhìn bên, nàng chậm rãi đi từ từ, bất tri bất giác kéo ra khoảng cách vài bước với Triệu Hằng.

Triệu Hằng quay đầu lại, thấy nàng hai tay vịn đầu gối khom lưng đứng trước một gốc Ngụy tím, đang nhìn đến mê mẩn.

Ánh mắt Triệu Hằng khẽ động, chậm rãi đi trở về.

Tống Gia Ninh vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, xem hết đóa hoa Ngụy tím này, nàng xoay người lại đi lên phía trước, không ngờ đầu đụng vào trong ngực nam nhân. Tống Gia Ninh kinh hô một tiếng, đang muốn lui về phía sau, thì một tay nam nhân đã vòng qua eo nàng kéo nàng vào trong lòng. Hơi thở lạ lẫm, cảm giác đè ép quen thuộc, Tống Gia Ninh không kiểm soát được đỏ mặt, hai tay theo bản năng chống lên lồng ngực hắn phòng ngừa dựa vào càng chặt hơn, vội vã giải thích nói: "Ta không sao. . ."

Thật sự không cần hắn đỡ, nàng đứng rất vững.

"Phía sau là hoa." Triệu Hằng cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng như ráng mây chiều của nàng, vừa nói vừa ôm eo nàng chuyển tới một bên khác, sau đó làm như không có việc gì thu tay lại.

Tống Gia Ninh nghe hắn nói xong, mặt càng đỏ hơn, thì ra người này không phải lo lắng nàng ngã, mà là lo lắng nàng trong lúc né tránh đạp trúng hoa mẫu đơn.

Chỉ là hai người vừa rồi cách nhau quá gần, cái loại thân thể cùng thân thể đè ép này khiến nàng hoảng hốt, nhanh chóng đưa mắt nhìn ra xa xa, thấy Phúc công công, Khang công công đang đi về phía này, Tống Gia Ninh vui mừng nói: "Vương Gia, hai vị công công đã trở về, chúng ta hãy đi trước a."

"Được." Triệu Hằng bình tĩnh nói.

Tống Gia Ninh nghiêng người, mời hắn đi đầu, Triệu Hằng mặt mũi lạnh nhạt thẳng bước bước đi.

Tống Gia Ninh tâm tình phức tạp cắn cắn bờ môi, lúc này mọi người mặc quần áo cũng không dày, nàng cảm giác rất rõ ràng, không biết Thọ vương có phát hiện sự khác thường của nàng hay không. Làm nữ nhân kiếp trước dùng sắc hầu hạ người bảy năm, Tống Gia Ninh đời này sợ nhất chính là lần nữa bởi vì tư sắc thân thể mà bị người nhìn chằm chằm vào. . .

Nhưng, lúc Triệu Hằng bắt đầu vẽ tranh, nhìn sườn mặt chăm chú thanh tuyển của Hoàng Thượng tương lai, nhìn hắn nước chảy mây trôi vẩy mực vẽ hoa mẫu đơn trên giấy Tuyên Thành, cảm xúc rối loạn của Tống Gia Ninh chậm rãi lắng đọng xuống. Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy, kiếp trước Thọ vương ba mươi tuổi cũng không có thê thiếp, đủ thấy là một Vương Gia không gần nữ sắc, làm sao sẽ bởi vì ôm nàng một chút liền nổi lên loại tâm tư này? Cũng không phải Quách Kiêu. . .

Vừa nghĩ đến Quách Kiêu, bên ngoài vườn mẫu đơn viên bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tống Gia Ninh ngẩng đầu, thấy một người mặc đồ quản sự.

Sở Vương, Phùng Tranh cũng nhìn qua, chỉ có Triệu Hằng, tiếp tục vẽ hoa mẫu đơn.

Không muốn quấy rầy đệ đệ, Sở Vương đi ra một đoạn, nghe xong quản sự bẩm báo, hắn lộn trở lại, nói khẽ với Tống Gia Ninh nói: "Đại ca ngươi tới đón ngươi."

Tống Gia Ninh mặt lộ vẻ ngạc nhiên, còn Triệu Hằng thì ngừng bút nghiêng đầu nhìn sang.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, Phùng Tranh cười nói: "Trước hết mời Thế tử vào đi, Điện hạ cũng sắp vẽ xong rồi." Thọ vương vẽ đẹp như vậy, thân là chị dâu, Phùng Tranh thấy rất kiêu ngạo, hi vọng thế nhân cũng biết tài học của Thọ vương điện hạ, đừng bởi vì miệng tật mà khinh thị hắn.

Sở Vương nghe vậy, trong lòng lộp bộp. Đệ đệ bình thường vẽ tranh ngay cả hắn cũng không cho xem, hôm nay phu thê bọn họ là dính ánh sáng của Tống Gia Ninh, Quách Kiêu tính là cái gì, Tam đệ há có thể. . .

Sở Vương nhìn về phía đệ đệ nhà mình.

Triệu Hằng vừa mới vẽ xong, tuyệt bút vung lên, hoa mẫu đơn sắp hoàn thành, lại bị hủy.

"Chê cười." Triệu Hằng buông bút vẽ, mặt mày bình thản, cũng không thấy bất kỳ nổi giận hay xấu mặt gì trước mặt mọi người.

Mắt thấy Phúc công công tiến lên thu bức họa hỏng này, Phùng Tranh thấy thật đáng tiếc.

Trái tim Tống Gia Ninh sớm không có ở trên bức họa mẫu đơn, nàng nhìn phương hướng cửa chính Sở vương phủ , vẫn không hiểu, Quách Kiêu sao lại tới?

Trước cửa chính Sở vương phủ, Quách Kiêu một thân trường bào màu đậm vẻ mặt nghiêm túc đứng đó, nghĩ đến kế muội và Thọ vương hôm nay đều đến Vương Phủ, lúc này có khả năng đang ở cùng một chỗ, Quách Kiêu âm thầm nắm chặt thành quyền.

Tác giả có lời muốn nói: Gia Ninh: trước có rồng sau có Sói, nhân sinh sao lại khó khăn như thế .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch