Một tiếng "Lưu lại" của Thọ vương, Tống Gia Ninh nghe được, Đàm Hương Ngọc cũng nghe được, tim nàng ta đập nhanh hơn. Nàng ta có ý đồ hấp dẫn Thọ vương, Thọ vương tuy rằng rời đi, những cũng chưa hẳn là tức giận, mà có khả năng hắn cũng chú ý tới nàng, chỉ là không nghĩ tới nên chung đụng với nàng như thế nào? Một người đứng ở chỗ này lâu như vậy, hiện tại còn bảo nàng lưu lại, chẳng lẽ?
Đàm Hương Ngọc đỏ mặt quay đầu lại, lại thấy đôi mắt đen kịt người nhìn không thấu giống như mây mù kia của Thọ vương, đang nhìn Tống Gia Ninh.
Tim thình thịch đập loạn của Đàm Hương Ngọc, lập tức trầm xuống.
Nhưng, Thọ vương vì sao phải gọi Tống Gia Ninh lưu lại?
Tống Gia Ninh cũng không có đáp án, mờ mịt nhìn qua Vương Gia tuấn mỹ ở phía đối diện, mặt tràn đầy hoang mang.
Lan Phương, Đàm Hương Ngọc càng đoán không ra, một người lo lắng muội muội một người lúng túng ghen ghét, hai người không hẹn mà cùng chờ đợi trong giây lát, giống như Thọ vương lập tức sẽ trả lời, nhưng mà vị Vương Gia kia nói xong liền quay đầu nhìn thẳng, rõ ràng là không có ý định giải thích. Tống Gia Ninh nhịn không được hốt hoảng, Lan Phương trấn an nhìn muội muội một chút, rồi thức thời dẫn Đàm Hương Ngọc rời đi.
Thọ vương không màng danh lợi, chưa bao giờ truyền ra chuyện gì không tốt, Lan Phương cũng không cảm thấy muội muội sẽ gặp nguy hiểm.
Các nàng càng đi càng xa, dần dần không thấy bóng dáng, Thọ vương vẫn không có lên tiếng. Tống Gia Ninh len lén liếc về phía bụi thúy trúc đang hấp dẫn ánh mắt nam nhân, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt đáng giá để ngắm. Mặt hồ lần nữa truyền đến âm thanh rõ ràng của vật nặng rơi xuống nước, kèm theo một trận reo hò, tiếng người giúp nàng tăng thêm can đảm, Tống Gia Ninh nắm nắm tay, thử thăm dò: "Vương Gia, người. . ."
"Lệnh đệ, có thể ăn quả hạnh?" Triệu Hằng xoay người lại, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt như nước.
Tống Gia Ninh kinh ngạc há to miệng, Hoàng Thượng tương lai, vừa mới nói cái gì?
Đôi môi đỏ mọng của nàng giống như anh đào, dáng vẻ giật mình ngốc nghếch càng khiến người yêu thương, Triệu Hằng im lặng nhìn nhìn, không có lặp lại. Tống Gia Ninh kịp thời phản ứng, ngẫm lại đệ đệ trắng trắng mập mập trong nhà, nàng vô thức cười cười: "Ăn, ngay cả ăn không ngon, cũng sẽ ôm hút nước."
Nàng cười rộ lên mắt hạnh càng thêm đen bóng, giống như khe suối lăn tăn thanh tịnh, Triệu Hằng mở to mắt, hướng về Bách Quả Lâm hơi hất càm: "Trong vườn có hạnh, chín."
Đúng là mùa quả hạnh chín, nhưng ngày hôm trước Quách Kiêu đã mua hai giỏ trở về, phần ở Lâm Vân Đường còn chưa ăn xong, nhưng mắt thấy Hoàng Thượng tương lai đã đi đến Bách Quả Lâm, Tống Gia Ninh lại không có can đảm cự tuyệt ý tốt của hắn, liền lặng lẽ đi theo phía sau nam nhân, trong lòng len lén cao hứng dùm cho đệ đệ. Nhỏ như vậy đã được Thọ vương xem trọng, đợi đệ đệ trưởng thành, Thọ vương sớm đã đăng cơ, nếu như khi đó Tân Đế nhớ rõ giao tình nho nhỏ này, đệ đệ có thể đắc ý. . .
Một đường nằm mơ giữa ban ngày, bất tri bất giác đi tới trước Bách Quả Lâm.
Tống Gia Ninh lúc này mới phát hiện, cây ăn quả trong Bách Quả Lâm là trái cây chín theo mùa trồng, anh đào tháng tư chín, bên cạnh chính là quả hạnh tháng năm chín, xa hơn phía bên phải là một hàng giàn nho xanh mơn mởn, tiếp theo là cây lựu, cây mận, cây hồng. Thu hồi ánh mắt đang nhìn quanh, nhìn sang quả hạnh màu vàng lớn cỡ trứng vịt, Tống Gia Ninh nhịn không được lại nằm mơ, đợi nàng tương lai gả cho người, tự mình đương gia làm chủ, nhất định cũng sẽ trồng nhiều loại cây ăn quả trong sân.
"Chọn màu vàng, hái nhiều chút." Triệu Hằng dừng lại trước một gốc cây hạnh, thấp giọng nói.
Tống Gia Ninh dạ một tiếng, quyết định chỉ hái bốn quả, mỗi tay cầm hai quả là vừa vặn.
Cây hạnh kết trái chùm chùm, nhưng chín vàng không nhiều, Tống Gia Ninh nhìn những quả hạnh này y như nhìn bảo bối nhà mình, bảo bối chưa lớn thì không nỡ hái xuống, bởi vậy chọn vô cùng cẩn thận, cả chùm hạnh nhất định phải là màu vàng đã chuyển hồng mới được. Nàng vẻ mặt chăm chú, chậm rãi đi vòng tròn quanh cây hạnh.
Triệu Hằng thả nhẹ bước chân, đi theo phía sau nàng.
Hôm nay nàng mặc áo ngắn màu hồng đào nhạt, phía dưới thắt váy dài trắng ngà. Quần áo ngày hè mỏng hơn, cô nương mười ba tuổi, tư thái so với đại cô nương lớn hơn nàng mấy tuổi càng lung linh hấp dẫn. Nhưng Triệu Hằng xem trọng vẫn là đôi má trắng hồng của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh, so với hoa lê mới mở đầu xuân còn mềm mại hơn, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, sạch sẽ thanh tịnh.
Triệu Hằng nghĩ tới một màn trong nhà thuỷ tạ kia, nàng bị nữ nhân kia đoạt vị trí, lại có thể không một chút nóng nảy, tiếp tục nhìn mình mỉm cười.
"Nàng. . ."
Tống Gia Ninh vừa phát hiện một chùm quả hạnh thoạt nhìn đã chín mọng, đang muốn đưa tay hái, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân, Tống Gia Ninh nghiêng đầu nhìn qua, Triệu Hằng lướt qua quả hạnh rồi chạm phải ánh mắt nàng, khẽ lắc đầu, mím môi không nói. Tống Gia Ninh đoán hắn là muốn nói cái gì đấy, nhưng nam nhân lại bỏ dở nửa chừng, nàng đành phải gật gật đầu, tiếp tục đi hái trái cây.
Quả hạnh tròn tròn, năm sáu quả thành một chùm, Tống Gia Ninh nắm một quả, vừa dùng một chút lực, quả hạnh liền rớt xuống, lộ ra xác con sâu màu đen xù xì bên trong. Tống Gia Ninh không có bất kỳ chuẩn bị nào, thoạt nhìn vốn không biết đó là cái gì, đợi nàng nhìn rõ rồi, khuôn mặt lập tức không còn chút máu, hét lên một tiếng, ném quả hạnh trong tay liền chạy về phía trước. . .
Phản ứng kinh hoảng sợ hãi của nàng lúc này xảy ra quá đột ngột, giống như gặp phải độc xà mãnh thú, lầm tưởng có nguy hiểm gì, Triệu Hằng vô thức ôm cô nương đang hoảng hốt muốn chạy trốn thục mạng vào trong ngực, thuận thế chuyển phương hướng, một tay ôm nàng đang run lẩy bẩy, đồng thời nhìn vị trí nàng vừa đứng, rất nhanh, liền phát hiện mấy quả hạnh này đã bị thối rữa và đống sâu đục quả kia.
Triệu Hằng nhíu mày, chợt ôm ngang Tống Gia Ninh lên, bước nhanh đi đến Đắc Thú Đình trong rừng đào.