Qua mấy ngày, Vân Phương dẫn Thượng Ca Nhi đến tìm nàng, Tống Gia Ninh liền dắt Mậu Ca Nhi, bốn tỷ đệ đi hoa viên chơi. Tiết trời vào thu, hoa quế ngát hương, Thượng Ca Nhi dạy Mậu Ca Nhi dùng cây gỗ chọc ổ kiến, hai tiểu tử kia ngồi chồm hổm trên mặt đất, nghiêm túc suy đoán con kiến nào là Hoàng Thượng con kiến nào là Đại Tướng Quân, khỏi phải nói ngu ngốc tới mức nào
"Ài. . ." Vân Phương nặng nề thở dài.
Tống Gia Ninh nhìn nhìn nàng ta, hiếu kỳ nói: "Tam tỷ tỷ có tâm sự?"
Vân Phương nương người dựa vào vai nàng, kéo bàn tay mềm nhỏ bé của Tống Gia Ninh nói: "Ta đang suy nghĩ, sang năm Nhị tỷ tỷ cũng phải xuất giá rồi, sau này trong Quốc Công Phủ chỉ còn lại hai chúng ta."
Nhắc tới thành thân, trong lòng Tống Gia Ninh khẽ động, nói khẽ: "Nên là ta thở dài mới đúng, Tam tỷ tỷ sang năm khẳng định cũng phải đính hôn rồi?"
Vân Phương xấu hổ, vỗ nhẹ nhẹ tay nàng một cái.
Tống Gia Ninh ôm cánh tay nàng, nhỏ giọng chế nhạo nói: "Tam tỷ tỷ đỏ mặt, có phải đã có người trong long rồi hay không? Công tử nhà nào vậy, ta đã gặp chưa?"
Vân Phương vụng trộm thích Lương Thiệu đã lâu rồi, thích đến u sầu, thứ nhất Lương Thiệu cả ngày vùi đầu khổ học không tùy tiện gặp được, thứ hai nàng không quen giấu bí mật, trong lòng nghẹn chuyện đặc biệt khó chịu. Nhị tỷ tỷ Lan Phương rất bảo thủ, từng giây từng phút đặt quy củ trên bờ môi, nàng không dám đi tìm, Tứ muội muội Tống Gia Ninh. . .
Vân Phương quay đầu, nhìn Tứ muội muội có khuôn mặt quá mức xinh đẹp nhưng lại có chút đơn thuần ngây ngô của hài tử, nàng ta cắn cắn bờ môi, nhìn chằm chằm Tống Gia Ninh nói: "Ta nói cho ngươi biết, không cho ngươi nói cho người ngoài biết nhé, nếu để người khác biết, ta, ta liền cắt đứt quan hệ với ngươi, không bao giờ nhận thức cô muội muội ngươi nữa!"
Tống Gia Ninh vội vàng cam đoan mình tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật.
Vân Phương lúc này mới sáp đến cạnh tai nàng, nói ra tên của người này.
Tống Gia Ninh khiếp sợ trừng to mắt, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, giống như Vân Phương đã làm sai điều gì. Lương Thiệu lớn lên tuấn lãng như vậy, Vân Phương vốn tưởng rằng Tống Gia Ninh sẽ hâm mộ ánh mắt của nàng, nhìn ra vẻ không tán thành của Tống Gia Ninh, Vân Phương lập tức mất hứng, cau mày nói: "Ngươi đây là ý gì?"
Tống Gia Ninh biết rõ, cho dù nàng nói xấu phẩm hạnh Lương Thiệu, Vân Phương hơn phân nửa cũng sẽ không tin tưởng, liền nói theo cách khác, thì thầm nói: "Lương biểu ca tuấn tú lịch sự, tỷ tỷ thích hắn cũng không có gì kỳ quái, nhưng tỷ tỷ phải hiểu cho rõ nha, hắn hiện tại chỉ là cử nhân, cho dù sang năm cao trúng Trạng Nguyên, cũng phải từ tiểu quan Chính Bát Phẩm làm lên, bậc quan Tiến Sĩ còn thấp hơn, không biết chịu đựng bao nhiêu năm mới có thể xuất đầu. . . quan viên tầng dưới chót bổng lộc không cao, đút lót bò lên trên thì phải tốn nhiều tiền bạc, lúc chúng ta ở Giang Nam, nghe nói rất nhiều Tiểu Quan mới vừa nhậm chức thích nạp con gái phú thương địa phương làm thiếp thất, chính là mưu cầu bạc của nhà gái. . ."
Khuôn mặt Vân Phương đỏ bừng chậm rãi biến trắng. Nàng là Tam cô nương Quốc Công Phủ, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp được hầu hạ, bình thường chỉ lo ăn uống chơi đùa, đâu có nghe nói qua chuyện quan trường. Mà Tứ muội muội là xuất thân huyện thành nhỏ Giang Nam, đối với quan địa phương so với nàng hiểu biết nhiều hơn, nhìn khuôn mặt rất nghiêm túc của Tống Gia Ninh, Vân Phương một chút cũng chưa từng hoài nghi lời này là thật hay giả.
Cho nên, nếu như nàng thật sự gả cho Lương Thiệu, cũng chỉ có thể chịu đựng từ một phu nhân của Tiểu Quan Bát Phẩm chậm rãi đi lên? Vạn nhất Lương Thiệu đi làm quan địa phương, Lương gia, gia cảnh dường như rất bình thường, Lương Thiệu không có tiền, kinh doanh, chẳng phải là muốn dùng đồ cưới của nàng? Cuộc sống như vậy, chỉ là một ý niệm trong đầu, Vân Phương liền không có cách nào tiếp nhận, đại tỷ tỷ gả vào phủ Trấn Bắc tướng quân, tương lai sẽ làm tướng quân phu nhân, Nhị tỷ tỷ gả chính là danh môn vọng tộc, đồng dạng là quý nữ Quốc Công Phủ, nàng sao có thể chênh lệch quá nhiều so với hai tỷ tỷ ?
So sánh với những thứ này, gương mặt tuấn mỹ này của Lương Thiệu, bỗng nhiên đã mất đi lực hấp dẫn.
Nhưng Vân Phương dù sao cũng đã thích Lương Thiệu một đoạn thời gian, thậm chí đã từng ước mơ cuộc sống sau khi gả cho Lương Thiệu, mộng đẹp đột nhiên bị phá vỡ, Vân Phương có chút khó chịu, ngây ngốc ngồi yên nửa ngày, cuối cùng ỉu xìu dẫn Thượng Ca Nhi rời đi.
Tống Gia Ninh rất vui vẻ, Vân Phương tỷ tỷ tâm cao khí ngạo, khẳng định không nỡ bỏ đi theo Lương Thiệu trải qua cuộc sống "uất ức"của phu nhân quan thấp phẩm.
Thành công giải quyết xong một vấn đề nan giải, Tống Gia Ninh tâm tình thật tốt, ăn cơm cũng càng ngon.
Ngày hôm đó Quách Bá Ngôn chạng vạng tối trở về, nhìn kế nữ mắt hạnh to tròn ăn cơm gắp thức ăn, đơn thuần cho thấy bộ dạng rõ ràng vẫn còn là con nít, Quách Bá Ngôn lắc đầu, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Tống Gia Ninh không phát hiện, Lâm thị lại nhìn thấy, trên bàn cơm không nói gì, ban đêm nghỉ ngơi, bà nghi ngờ hỏi ra.
Quách Bá Ngôn cũng đang muốn nói với bà, ôm thân thể mềm mại của kiều thê, ông cúi đầu nhìn ánh mắt của bà: "Ngày hôm trước ta cùng Hoàng Thượng tuần tra cấm quân, phát hiện một tài thanh niên trẻ tuổi tài giỏi có sức mạnh thiên phú, năm nay hai mươi, chất phác thành thật, lớn lên cũng vô cùng đoan chính. Hai ngày này ta phái người điều tra hắn chi tiết, chính là thứ tử của Thái Thường tự Thiếu Khanh Lỗ đại nhân, chưa thành thân."
Lâm thị lập tức ngồi dậy, hưng phấn nói: "Quốc Công gia là muốn tác hợp hắn cùng với An An?"
Quách Bá Ngôn gật đầu, trầm mặc một lát mới tiếp tục nói: "Ta chỉ là giúp nàng chọn lựa người, cuối cùng vẫn là nàng làm chủ cho An An." Không phải nữ nhi ruột, chính là có tầng quan hệ phiền toái này, mà mặc dù ông thật tình suy nghĩ cho hài tử, nhưng sợ thê tử suy nghĩ nhiều, bởi vậy muốn sớm nói rõ ràng, tránh cho thê tử sợ uy nghiêm của ông, rõ ràng không hài lòng cũng không dám cự tuyệt.
Lâm thị và Quách Bá Ngôn làm phu thê ba năm, đối với ánh mắt Quách Bá Ngôn vô cùng tín nhiệm, đặc biệt là bốn chữ Quách Bá Ngôn vừa mới nói "Chất phác thành thật", quả thực nói trúng suy nghĩ của bà. Nữ nhi của bà mềm mại ngốc nghếch, một chút tâm nhãn cũng không có, nên kết duyên với nam nhân thành thật, quá thông minh, nữ nhi bị bán đi vẫn còn kiếm tiền cho người ta.
"Quốc Công gia, ta nghĩ trước tiên gặp người này đã." Níu lấy tay áo của Quách Bá Ngôn, Lâm thị năn nỉ nói.
Không có gì đáng giá vui mừng bằng thê tử tin tưởng mình, Quách Bá Ngôn nắm lấy tay bà nhéo nhéo: "Yên tâm, ta sẽ an bài."