Trước khi vào vườn, Sở Vương vỗ vỗ bả vai đệ đệ, sâu sắc nói: "Cơ hội hiếm có, đừng khó chịu, nàng là nữ nhi Vệ Quốc Công, chính là ngươi đi cầu phụ hoàng tứ hôn, phụ hoàng cũng phải hỏi Vệ Quốc Công trước một chút xem người ta có nguyện ý gả hay không. Ngươi nói ngươi cả ngày nghiêm mặt, vạn nhất Vệ Quốc Công đáp ứng, nha đầu kia ghét bỏ xem làm sao ngươi lo liệu?"
Triệu Hằng không nhúc nhích.
Sở Vương thở dài, đi nhanh về hướng vườn phù dung.
Nhìn thấy bọn họ, Phùng Tranh giật mình nói: "Chàng, các chàng sao lại tới rồi?"
Sở Vương ngó ngó Tống Gia Ninh đứng ở sau lưng thê tử cũng đang kinh ngạc không kém, lười tìm cớ nào thích hợp, trực tiếp nắm lấy cổ tay thê tử, trầm giọng nói: "Thăng ca nhi tỉnh rồi, nhũ mẫu dỗ dành không được, nàng theo ta đi xem, để Tam đệ trước cùng Gia Ninh biểu muội ngắm hoa đi."
Phùng Tranh nghe thấy nhi tử đã xảy ra chuyện, lập tức quên cân nhắc lưu Triệu Hằng và Tống Gia Ninh ở cùng một chỗ là có thích hợp hay không, cộng thêm Sở Vương thúc giục, cơ hồ là kéo nàng đi lên phía trước, Phùng Tranh cũng quên cả chào hỏi với Tống Gia Ninh, vô cùng lo lắng theo trượng phu rời đi.
Tống Gia Ninh ngây người, đưa mắt nhìn phu thê Sở Vương đi xa, nàng nhìn Thọ vương đứng ở đối diện, giật mình một lát, ân cần hỏi thăm: "Vương Gia, Hoàng Trưởng Tôn không có sao chứ?" Sở Vương, Thọ vương đều ở đây, nàng gọi Điện hạ để phân biệt, nay chỉ còn Thọ vương, Tống Gia Ninh càng quen gọi hắn là Vương Gia.
"Không sao." Triệu Hằng nhìn hoa phù dung bên cạnh nàng nói.
Hoàng Thượng tương lai vẫn ít nói như trước, Tống Gia Ninh cực kỳ mất tự nhiên, nghĩ muốn rời đi, phu thê Sở Vương người ta đi xem Hoàng Trưởng Tôn rồi, không thích hợp để nàng đến gây cản trở. Mà nếu ở lại, nàng lại không biết nên bắt chuyện với Hoàng Thượng tương lai như thế nào, tự ngắm hoa một mình, có phải rất vô lễ hay không? Đáng tiếc nha hoàn Song nhi và Phùng Tranh lại lưu lại ngoài vườn rồi, bằng không thì nhiều người, bầu không khí cũng không đến mức cứng ngắc như vậy.
Nàng rũ lông mi, lông mi chớp chớp, ánh mắt Triệu Hằng chẳng biết lúc nào lại trở về trên người nàng, bên tai vang lên lời Phúc công công nói.
"Vương Gia, hôn sự Tứ cô nương không thành, Quốc Công Phủ thả lời nói là Tứ cô nương đi An quốc tự ngày ấy, Lỗ Trấn nhầm Tam cô nương trở thành nàng, sau khi hai người rơi xuống nước, Lỗ Trấn giành cứu Tam cô nương, Vệ Quốc Công không thích Lỗ Trấn ngu dốt, cự tuyệt Lỗ gia. Nhưng bên ngoài cũng có đồn đại, nói, nói Lỗ Trấn không có nhìn trúng Tứ cô nương, cố ý cứu Tam cô nương con vợ cả."
Tống Gia Ninh trong lòng không có hắn, vậy liền chỉ là một nữ nhân không liên quan tới hắn, Triệu Hằng không cho thuộc hạ điều tra chân tướng, nhưng, nhìn nàng gầy gò thành như vậy, Triệu Hằng đã biết được đáp án. Nàng vô cùng cao hứng đi xem mặt, Lỗ Trấn mãng phu kia, lại đi coi trọng Quách gia Tam cô nương con vợ cả đi cùng với nàng, bị người nhục nhã như thế, nàng làm sao có thể giống như người không có việc gì ăn ngon ngủ ngon?
"Vương Gia, người, người muốn ngắm hoa sao?" Tống Gia Ninh vắt hết óc, rốt cuộc nặn ra được một câu. Thấy Thọ vương nhìn sang, Tống Gia Ninh xoay người lại, vừa muốn chỉ đóa hoa phù dung bên trong nở đẹp hơn cho hắn xem, nhưng ngay khi cả người nàng khó khăn lắm mới xoay được một nửa, Tống Gia Ninh lại giật mình vì cảm thấy vải bố quấn ngực tuột ra rồi, hơn nữa lần này so với ở trong noãn các còn rõ ràng hơn!
Tống Gia Ninh cả người cứng ngắc, biết rõ Thọ vương gia đang nhìn chằm chằm vào nàng, Tống Gia Ninh giống như cọc gỗ chậm rãi nâng cánh tay phải lên, đồng thời cánh tay trái cố gắng kẹp lấy một bên vải bố quấn ngực đang muốn rơi xuống, cố gắng trấn định nói: "Bên kia hoa nở rất đẹp, Vương Gia có thể đi qua bên kia thưởng thức."
Động tác giọng nói của nàng cũng vô cùng cứng ngắc, Triệu Hằng không có hứng thú với hoa phù dung, nhíu mày hỏi nàng: "Muội, làm sao vậy?"
Tống Gia Ninh khóc không ra nước mắt, vật kia đang rơi xuống, Thọ vương lại không rời đi, nàng sẽ mất mặt chết đi mất!
Tống Gia Ninh một cử động nhỏ cũng không dám, hạ cánh tay phải kẹp lấy hai bên, khuôn mặt đỏ lực cúi đầu cầu hắn: "Vương Gia, người đi ngắm hoa đi. . ."
Khuôn mặt mịn màng oánh nhuận của nàng đỏ ửng còn quyến rũ hơn cả hoa phù dung đầu cành, bỗng nhiên lại đỏ lên như vậy, Triệu Hằng hoàn toàn bị nàng khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, không những không có đi tới chỗ ngắm hoa Tống Gia Ninh chỉ, ngược lại từng bước một đi về hướng Tống Gia Ninh, cuối cùng đứng cách nàng hai bước, cúi đầu, trầm giọng nói: "Vì sao xấu hổ."
Không phải nghi vấn, mà là mệnh lệnh.
Ở trong lòng Tống Gia Ninh, người nam nhân này là Hoàng Thượng tương lai, nếu là hỏi vấn đề khác, thì cho dù trả lời sẽ rơi đầu, nàng cũng thành thành thật thật nói rõ, chỉ có vòng vải bố đã chảy xuống một nửa này, Tống Gia Ninh thà chết cũng không muốn nói ra. Hơn nữa Tống Gia Ninh biết rõ, tiếp tục giằng co nữa, đợi phu thê Sở Vương trở về, tình cảnh nàng gặp phải chỉ biết sẽ càng lúng túng hơn, cho nên nàng nhìn vạt áo Thọ vương, lấy hết dũng khí nói: "Vương Gia, ta, ta bỗng nhiên đau bụng, xin Vương Gia thứ tội. . ."
Nói xong, nàng kẹp cánh tay cúi đầu hành lễ, miễn cưỡng qua loa liền chạy về phía trước.
Mới chạy hai bước, bỗng nhiên một bàn tay to dài vươn ra, nắm chặt lấy nàng cánh tay! Tống Gia Ninh không hề chuẩn bị mà ngã về phía hắn, một cánh tay bị hắn kéo, một cánh tay khác không tự chủ được rơi xuống, thiếu đi cánh tay kẹp, lúc Tống Gia Ninh chưa kịp hoàn hồn thì đã đứng ở trước mặt Triệu Hằng, một dải lụa trắng thật dài từ phía dưới vạt áo nàng rơi xuống . . .
Triệu Hằng kinh ngạc nhìn dưới mặt đất.
Tống Gia Ninh trước liếc ánh mắt của hắn, cúi đầu, đợi nhìn thấy tấm vải bố quấn ngực mà nàng vô cùng kiêu ngạo nằm trên mặt đất, màu trắng kia mới chướng mắt làm sao, chiều dài như vậy không thể không chú ý, Tống Gia Ninh đừng nói mặt, lỗ tai cổ, toàn thân đều đỏ lên, trong đầu k.h...ô...ô...ô...n...g, hoàn toàn quên mất nên phản ứng như thế nào .
Yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng nghe tiếng, ánh mắt Triệu Hằng, theo dải lụa trắng này một tấc một tấc chuyển lên làn váy nàng, lại chậm rãi dời lên trên, phát hiện nơi "Gầy gò" lại "Béo" trở về, lại nhìn đống lụa trắng kia, Triệu Hằng rốt cuộc hiểu rõ công dụng của đống lụa trắng. Thế nhưng, hắn không hiểu, khó hiểu mà nhìn nàng, hỏi: "Vì sao, muốn. . ."