Trên đường đi đến Sùng Chính điện, Tuyên Đức Đế suy nghĩ rất nhiều.
Chuyện Tống gia đến đòi người này, ông tin tưởng Quách Bá Ngôn có thể giải quyết êm đẹp, sẽ không gây ra quá nhiều ồn ào, thế nhưng đám dân chúng trà dư tửu hậu nói chuyện đàm luận, thanh danh của nha đầu kia rốt cuộc cũng hoàn toàn bị phá hủy, một nữ nhân khắp người đều là đề tài nói chuyện châm biếm, ông nếu như tiếp tục để nàng làm Vương Phi, tổn hại chính là uy danh của nhi tử.
"Cửa hôn sự này, thôi đi, trẫm lại tìm danh môn khuê tú đẹp đẽ khác cho con." Ngồi trên long ỷ, Tuyên Đức Đế nhìn nhi tử nói.
Triệu Hằng nghiêm mặt nói: "Nhi thần, đã từng đồng ý."
Tuyên Đức Đế mặt lộ vẻ khó hiểu.
Triệu Hằng nhìn thoáng qua Phúc công công hắn cố ý đưa theo.
Phúc công công lập tức khom lưng, nhìn Tuyên Đức Đế giải thích nói: "Hoàng Thượng, tháng tư tuyển tú, trên mặt Tứ cô nương nổi bệnh sởi, sau khi Hoàng Thượng tứ hôn, Vương Gia từng đi Quốc Công Phủ thăm Tứ cô nương. Tứ cô nương bị tổn thương khuôn mặt, thanh danh lại bị hao tổn, vô cùng lo lắng sợ bị Vương Gia ghét bỏ. Vì để cho Tứ cô nương có thể an tâm tĩnh dưỡng, Vương Gia từng chính miệng đồng ý, nói đại hôn sẽ cử hành như thời hạn."
Tuyên Đức Đế biết rõ nhi tử đi qua Quốc Công Phủ, lại không biết hắn dám nói lời này, trầm mặc một lát, cau mày nói: "Nhưng lần này. . ."
Triệu Hằng bỗng nhiên thi lễ vối Tuyên Đức Đế một cái, sau đó tiến lên vài bước, từ trên ngự trác lấy một tờ giấy Tuyên Thành đã bỏ, mượn cây bút của Tuyên Đức Đế, nước chảy mây trôi viết hai hàng chữ. Tuyên Đức đế ngồi ở đối diện, nhìn từng chữ từng chữ, không chỉ chấn động vì chữ viết tinh tế rõ ràng của nhi tử, mà còn rung động vì quyết tâm được thể hiện trong hang chữ.
"Ta không phụ bá tánh, cũng không vì bá tánh phụ nàng."
Ta chưa làm qua chuyện có lỗi với lê dân, những bách tính kia cười nhạo ta là vì bọn họ thích ngôn luận thị phi người khác, ta không thể bởi vì cái dạng người này, mà phụ lòng nữ nhân có hôn ước.
Tuyên Đức Đế bỗng nhiên một chữ cũng không nói ra được. Lời ấy của nhi tử, mặc dù là vì nhi nữ tình trường, nhưng ẩn chứa thâm ý. Thân là Đế Vương, mỗi tiếng nói cử động đều bị thần tử dân chúng nhìn chằm chằm , còn cực kỳ dễ dàng bị người hiểu lầm, rõ ràng mình không có làm cái gì, những người kia liền chụp mũ đổ tội, chỉ trích hắn làm không đúng ở đâu. Cho nên tuy là Đế Vương, vì cố kỵ miệng đời, Đế Vương cũng không thể mọi chuyện vừa lòng đẹp ý. Nếu như có thể độ lượng như nhi tử, chỉ cầu không thẹn với lương tâm. . .
Nhìn hai hàng chữ ngắn ngủn này, Tuyên Đức Đế sau nửa ngày cũng không nói câu gì, sau đó thở ra một hơi thật dài. Đời này của ông, sợ là không học được sự độ lượng của nhi tử rồi, nhưng điều này không ngăn được Tuyên Đức Đế một lần nữa nhận thức lại đứa con trai này. Nhi tử thời niên thiếu, đã từng cố gắng biểu hiện ở trước mặt ông, thế nhưng lúc đó ông vội vàng ngăn chặn miệng triều thần dân chúng, vội vàng củng cố đế vị, không có lòng dạ nào quản giáo ấu tử trong nhà, đặc biệt là lão Tam, có người nói lão Tam miệng tật chính là ông trời khiển trách ông, cho nên mỗi lần nhìn thấy lão Tam, ông đều nhịn không được giận chó đánh mèo.
Đợi đế vị vững chắc, chờ ông có nhiều thời gian cho bọn nhỏ rồi, Tuyên Đức Đế mới tiếc nuối phát hiện, lão Tam của ông sẽ không bao giờ còn dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn ông nữa, văn khóa vũ khóa của lão Tam cũng không còn rực rỡ. Tuyên Đức Đế thử cổ vũ nhi tử, nhi tử cũng không lĩnh tình, Tuyên Đức Đế dù sao cũng phải vất vả quốc sự, dần dà, ông bắt đầu ngầm đồng ý lựa chọn của nhi tử, nếu như nhi tử không quan tâm triều đình, ông cũng không cưõng bách hắn.
Nhưng bây giờ, chính mắt thấy tài học của nhi tử, lĩnh giáo lòng dạ nhi tử, Tuyên Đức Đế không muốn lại mai một đứa con trai này.
"Thật sự, không phải nàng không cưới?" Một lần nữa ngồi trở lại Long ỷ, Tuyên Đức Đế có chút chế nhạo nhìn nhi tử hỏi.
Triệu Hằng khó hiểu phụ hoàng vì sao mà sung sướng, nhưng vẫn gật đầu.
Tuyên Đức Đế liền nói: "Quân tử hứa hẹn, con muốn làm quân tử, trẫm nguyện thành toàn cho con, nhưng, trẫm hiện tại thiếu người tu soạn Hàn Lâm viện, trẫm thành toàn lòng yêu thích cái đẹp cho con, con có phải cũng nên vì trẫm phân ưu hay không ?"
Triệu Hằng nhíu mày lại.
Phúc công công lại cao hứng không thôi, Hàn Lâm viện tu soạn mặc dù chỉ là Tiểu Quan tòng Lục phẩm, nhưng phụ trách tu sửa quốc sử, chịu trách nhiệm vì Đế Vương trình lên giảng kinh lịch sử, chính là cận thần Thiên Tử, rất có cơ hội lấy được tín nhiệm của Hoàng thượng, một khi được Hoàng Thượng ưu ái, việc lên chức quan còn không dễ dàng? Thăng quan, trong tay liền có quyền.
Tuyên Đức Đế biết rõ nhi tử để ý cái gì, liền chỉ vào Phúc công công nói: "Trẫm nhìn hắn như con giun trong bụng con, con nghĩ cái gì hắn đều rõ ràng, đi vào Hàn Lâm viện, sau này chỗ cần muốn nói chuyện thì bảo hắn thay con nói." Nghĩ như vậy, Tuyên Đức Đế chợt nhớ tới một vị cấm quân tướng lãnh mà Cao Tổ Hoàng Đế đã dùng qua.
Lúc ấy Đại Chu mới lập, Cao Tổ Hoàng Đế dùng thân phận võ tướng đoạt được thiên hạ nên kỵ nhất là võ tướng, bởi vì nghi ngờ nên tướng lãnh cấm quân không bao lâu sau liền được đổi mới. Về sau có một cấm quân họ Dương tiếp quản, sau khi tiếp quản không lâu thì bỗng nhiên bị câm, bản thân không nói được, toàn bộ đều nhờ một người trung bộc bên cạnh thay hắn giải thích, ông ta còn không phải vững vững vàng vàng cai quản cấm quân những mười hai năm hay sao?
Con của ông chỉ là nói không lưu loát, so với tướng lĩnh kia thì tốt hơn nhiều.
Nhìn ra nam nhân trên long ỷ rất nghiêm túc, Triệu Hằng liền nói: "Nhi thần, lĩnh mệnh."
Hắn dường như không quá tình nguyện, Tuyên Đức Đế lần nữa thưởng thức chữ của nhi tử, trong đầu bỗng nhiên toát ra nha đầu Quách gia kia. Tuy rằng thanh danh không tốt lắm, nhưng nhi tử vậy mà lại vì nàng hai lần cầu phụ hoàng ông đây, còn nguyện ý vào triều làm quan, như thế xem ra, Quách gia nha đầu có lẽ đúng là lương phối mệnh định của nhi tử rồi.
~
Vệ Quốc Công phủ.
Trở về Lâm Vân Đường, Quách Bá Ngôn cười nói với thê tử nữ nhi: "Lời kia của Hoàng Thượng nghe có vẻ nghiêm trọng, nhưng thật ra là nói cho dân chúng nghe, muốn dân chúng biết là Hoàng Thượng ngài ấy vì dân làm chủ, nhưng chỉ cần ta đuổi phu thê Tống Khoát đi, chuyện này liền trôi qua, hai mẹ con nhà nàng không cần lo lắng."
Lâm thị cũng nhìn ra Hoàng Thượng là đứng ở bên Quách gia, bằng không thì không đến mức đánh gậy Tống Nhị gia, nhưng phu thê Hồ Thị nếu như ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành, sẽ bị đánh mà liền dễ dàng trở về sao? Nếu như Quách Bá Ngôn dùng quyền thế đe dọa đối phương, một khi truyền đi, thanh danh Quách Bá Ngôn sẽ bị hư hại, mà Hoàng Thượng cũng sẽ bị mất thể diện.