Trời còn chưa sáng, Tống Gia Ninh liền tỉnh, khuê phòng một vùng tăm tối, bên ngoài yên lặng như tờ, một lát sau, có tiếng gà gáy sáng loáng thoáng phiêu qua. Tống Gia Ninh nằm trong ổ chăn ấm áp, suy đoán hiện tại có thể ngay cả giờ mẹo cũng chưa tới, đổi thành mùa hè, ngoài cửa sổ đã tảng sáng rồi, mùa đông lạnh lẽo này, hừng đông sẽ chậm hơn một canh giờ.
Tống Gia Ninh nằm không nhúc nhích, thời gian dần trôi qua, nghe được Thọ vương phủ bên cạnh tựa hồ có chút động tĩnh.
Thọ vương, tỉnh chưa?
Nghe những tiếng vang kia dường như xa không thể chạm, Tống Gia Ninh nghĩ tới Thọ vương giống như Thần Tiên, sau đó quỷ thần xui khiến, nghĩ tới tối hôm qua mẫu thân ở bên tai nàng nhẹ giọng nhắc nhở. Mẫu thân muốn dạy nàng, Tống Gia Ninh còn tưởng rằng có gì đứng đắn mà phu nhân nên học, nghiêm túc chăm chỉ nghe xong, kết quả cùng nàng trải qua không có khác biệt quá lớn, nói chung giữa nam nữ đều là những chuyện kia. Nhưng, đêm nay nam nhân cùng nàng động phòng không tầm thường, chính là Đế Vương tương lai.
Hoàng Thượng đấy, nam nhân tôn quý nhất trên đời này, nàng một cô nương từ huyện thành nhỏ Giang Nam, thế nhưng lại có may mắn gả cho hắn làm vợ.
Không cần mặc vào giá y, chỉ là suy nghĩ một chút, Tống Gia Ninh cả người đều lâng lâng, giống như say rượu.
Giờ mẹo vừa đến, nữ quan trong cung phái tới dẫn theo mấy cung nữ, Song nhi cùng nha hoàn tiến vào, đều đâu vào đấy hầu hạ nàng rửa mặt. Mới từ ổ chăn đi ra, Tống Gia Ninh có hơi lạnh, nhưng trong lòng nàng vừa đốt một đám lửa, ánh mắt luôn nhịn không được nhìn những cung nữ nâng giá y kia. Vương Phi xuất giá, lễ phục tổng cộng mười hai lớp, phải đợi chải tóc xong hết mới mặc thêm vào.
Song nhi nâng một kiện áo kép viền lông cáo màu đỏ chót tới, bảo nàng trước mặc chống lạnh.
Mặc xong, Lục nhi bưng một chén canh quế viên hạt sen táo đỏ, đây chính là điểm tâm hôm nay của Tống Gia Ninh. Canh táo đỏ có hơi nóng, ngọt ngào rơi vào trong bụng, cảm thấy mọi người không rời mắt khỏi nàng, khuôn mặt Tống Gia Ninh chậm rãi đỏ lên, rõ ràng có thể ăn xong một chén, cũng không có ý ăn hết, thừa lại hơn phân nửa.
Bụng lấp đầy rồi, Tống Gia Ninh được nữ quan đỡ đến trước bàn trang điểm, tóc dài như thác nước toàn bộ được chải ra phía sau, xe lông mặt trước.
Tống Gia Ninh chưa có se qua bao giờ, kiếp trước trước khi nàng bị đưa đi huyện nha của Lương Thiệu, thím mời hỉ bà, Tống Gia Ninh tâm bất cam tình bất nguyện, nằm sấp trên giường khóc, nói cái gì cũng không chịu, cuối cùng thím không có bắt buộc nàng, chỉ phái hai nha hoàn nhét nàng vào kiệu hoa. Nàng là thiếp nhà lành, Lương Thiệu đơn giản làm bàn tiệc, nhưng kiệu hoa là từ cửa hông đi vào, cũng không có bái đường đợi lễ.
"Cô nương kiên nhẫn một chút, có khả năng sẽ đau một chút." Trước khi động thủ, nữ quan năm mươi tuổi ôn nhu nói.
Tống Gia Ninh nhìn nhìn thứ đồ vật trong tay bà, khẩn trương nhắm mắt lại.
Đau nhói rất nhỏ truyền đến, Tống Gia Ninh hít vào một hơi, lớp lông tơ mỏng bình thường cơ hồ nhìn không thấy bị nhổ ra, đau đến mức cả người nàng căng thẳng. Nhưng trên đời có những loại đau đớn, mà khiến người cam tâm tình nguyện nhận lấy, nữ quan hỏi nàng có thể chịu được không, Tống Gia Ninh hiểu chuyện gật đầu, khóe môi có chút vểnh lên.
Se mặt xong, Tống Gia Ninh mở to mắt, nữ quan giơ tấm gương bảo nàng nhìn, Tống Gia Ninh quay đầu, trong kính liền xuất hiện một khuôn mặt phấn hồng tựa như hoa mẫu đơn, một đôi mắt hạnh long lanh, dường như vừa mới rơi xuống một trận mưa xuân.
"Tỷ tỷ cho ta xem một chút." Mậu Ca Nhi từ phía sau chen chúc tới, tò mò nhìn trên mặt tỷ tỷ.
Tống Gia Ninh săn sóc cúi đầu, cho đệ đệ nhìn.
Mậu Ca Nhi không chớp mắt nhìn tỷ tỷ chằm chằm, chợt úp sấp trên đùi tỷ tỷ, cười hắc hắc nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp."
Tống Gia Ninh sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, trời còn chưa sáng đâu, thiệt thòi thằng bé nhỏ như vậy mà đã phải thức dậy.
Mậu Ca Nhi nằm ở phía trước, cũng không có gì đáng ngại, nữ quan tiếp tục chải đầu cho Tống Gia Ninh, tóc chải thành búi tóc cao phức tạp, lại cài đồ trang sức trâm cài vàng ngọc giống nhau ở phía trên. Tống Gia Ninh liền cảm giác cái đầu của mình càng ngày càng nặng, thân thể cứng đờ một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ sợ không cẩn thận ngã sấp xuống.
"Mậu Ca Nhi đi ra thôi con." Phải thay giá y rồi, Lâm thị cười gọi nhi tử, bảo Mậu Ca Nhi trước ra bên ngoài chờ, bà và Thái phu nhân sóng vai đứng ở một bên, xúc động thật lâu nhìn nữ nhi thay quần áo. Tống Gia Ninh không phải lần đầu tiên lột sạch ở trước mặt nữ quan, nhưng khi một kiện tiểu y cuối cùng rời khỏi người, nàng vẫn quẫn bách mà nhắm mắt lại, lạnh đến run lẩy bẩy, may mắn các cung nữ động tác lưu loát, từng tầng từng tầng hoa phục mặc lên. Tống Gia Ninh giơ hai tay, hai tay mỏi nhừ, lại bắt đầu nóng lên.
Mặc xong giá y, nữ quan đỡ tân nương ngồi trên giường, chỉ chờ tân lang quan tới đón, lại đội mũ phượng nặng trịch lên.
Nhóm nữ khách của Quốc Công Phủ cũng sang đây xem tân nương ăn mặc tề chỉnh, Tống Gia Ninh trong tay ôm bảo bình màu đỏ men, xấu hổ mà hạ mí mắt, bên tai tất cả đều là đủ loại tán dương. Tống Gia Ninh ai cũng không có ý tứ nhìn, chỉ đối mắt với đệ đệ ngây ngốc canh giữ ở bên cạnh nàng, chợt Mậu Ca Nhi vứt bỏ tỷ tỷ chạy mất, bổ nhào qua ôm lấy chân mẫu thân làm nũng: "Nương, con cũng muốn cưới vợ!"
Đồng ngôn vô kị, chọc cho nữ khách đầy phòng cười to lên, Tống Gia Ninh cũng cười, cười xong rồi, trong lòng bỗng nhiên thấy rất buồn.
Nàng sợ Quách Kiêu, sợ ở trong phủ với Quách Kiêu, nhưng nơi này có mẫu thân đệ đệ của nàng, có kế phụ xem nàng như con ruột, có tổ mẫu yêu thương nàng, có đôi đường huynh song sinh vừa thích khi dễ vừa khắp nơi bảo vệ nàng. Nàng không nỡ bỏ những thân nhân này, hôm nay vừa xuất giá, mọi người liền biến thành người hai nhà, từ nay về sau, nàng là Thọ vương phi.
Nhưng vào lúc này, trước cửa Thọ vương phủ bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng pháo kinh thiên động địa, Thọ vương muốn tới đón dâu!
Tống Gia Ninh khẩn trương siết chặt bảo bình trong tay.