Phong tục đón dâu ở kinh thành, đi và về không thể cùng đường, cho nên sau khi nghi trượng đón dâu của Thọ vương phủ đón được tân nương tử, liền liên tục chạy về hướng tây, gần như là lượn quanh hơn phân nửa cái kinh thành. Vương Gia cưới vợ loại đại sự này, đám dân chúng bu chật ních hai bên đường, thậm chí có dân chúng ngoài thành chuyên môn chạy tới xem náo nhiệt.
Quan binh chỉnh tề đứng hai hàng, ngăn chặn bình dân bách tính xông tới quý nhân, đám dân chúng cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài, nhìn Thọ vương tình thâm nghĩa trọng có tật miệng trong truyền thuyết, giục ngựa từ đằng xa mà đến. Mà hễ là nơi Thọ vương đi qua, vô luận nam nữ già trẻ, đều bị mất giọng nói, cũng không thể tin được dưới đời này lại có nam nhân tuấn tú như vậy, về phần dân chúng cách khá xa phía trước, còn đang chăm chú lắng nghe, chờ bọn họ thấy rõ dáng vẻ của Thọ vương, liền cũng kinh diễm đến quên mất khen ngợi.
Triệu Hằng trên lưng ngựa, mặc hỉ bào đỏ thẫm, đầu đội khăn gấp, mặt như mỹ ngọc, đôi mắt giống như ngôi sao đêm, tuy là tân lang, nhưng trên mặt hắn cũng không thấy vẻ nhiệt tình bình thường của tân lang quan, vẻ mặt nhàn nhạt, thoáng như ngự đế chín tầng mây hạ phàm, thả ngựa quan sát chúng sinh. Kinh thành đám dân chúng đã lãnh hội qua phong thái lúc Sở Vương, Duệ Vương đón dâu, nhưng hôm nay gặp mặt Thọ vương, mọi người mới tính chính thức thấy được cái gì gọi là long tử phượng tôn.
Nhi tử như vậy, đừng nói là cà lăm, chính là không nói gì, Hoàng Thượng cũng không thể không thích nha!
Sau khi lấy lại tinh thần, đám dân chúng hai bên, nhất là các thiếu nữ trẻ mặc bố y hoặc tơ lụa, đều hâm mộ Tứ cô nương Quách gia được lên kiệu hoa. Thọ vương khí độ như vậy, lại nặng lòng thủ tín, nếu có thể cho các nàng làm Thọ vương phi một đêm, chính là giảm thọ mười năm cũng nguyện ý đấy!
Tống Gia Ninh không nghe được khát vọng trong lòng của những cô nương kia, nàng siết bảo bình thật chặt, từng bước từng bước đếm số lần kiệu hoa lắc lư. Đời này, giấc mơ Tống Gia Ninh đã từng một lần xuất giá, trong mộng nàng không biết tân lang là ai, chỉ nhớ rõ kiệu hoa đi được nửa đường, đột nhiên bị Quách Kiêu ngăn lại, Quách Kiêu kéo nàng đi ra ngoài. . .
Tống Gia Ninh biết rõ, mộng là mộng, chưa chắc sẽ phát sinh, nhưng nàng chính là sợ, chưa đi đến Vương Phủ, trái tim nàng khó mà yên ổn.
Sau đó, khi Tống Gia Ninh im lặng, cảm thấy có chút khát nước, thì đám kiệu phu bỗng nhiên không đi nữa, bên ngoài có người hô lớn: "Hạ kiệu."
Thân thể Tống Gia Ninh nhoáng một cái, khí lực cả người dường như đều bị người rút đi, nhưng loại cảm giác buông lỏng này chỉ kéo dài mấy hơi thở, kiệu hoa vừa hạ xuống ổn thỏa, trái tim Tống Gia Ninh liền lại bịch bịch nhảy loạn lên, nhìn chằm chằm cửa kiệu. "Bang" một tiếng, có người bỗng nhiên đạp cửa kiệu hạ xuống, Tống Gia Ninh cực kỳ sợ hãi, nghe nữ quan nói lời nói Cát Tường, nàng mới phản ứng tới, trên mặt một hồi nóng lên.
Tân lang đạp cửa kiệu, nữ quan đẩy màn kiệu ra, chia dải lụa đỏ ra giao cho tân lang tân nương. Tống Gia Ninh lần nữa được tân lang dắt đi ra, xuyên qua khe hở hẹp phía dưới khăn tân nương, nàng nhìn thấy hoa văn mãng xà thêu bằng chỉ vàng trên hồng y của hắn, nhìn thấy đôi chân to mang giày da đen. Tống Gia Ninh cảm thấy chân nam nhân quá lớn quá xấu, đi giày không dễ coi, điểm ấy Thọ vương cũng không ngoại lệ, cho nên, mỗi lần nhìn thấy chân Thọ vương, Tống Gia Ninh liền có loại cảm giác cách hắn hơi gần một chút, nhìn hắn cũng không có thần tiên như vậy.
"Tỷ tỷ!"
Đệ đệ hưng phấn ở bên cạnh gọi nàng, không biết là liên tục đi theo đội ngũ đón dâu, hay là mới từ Quốc Công Phủ bên cạnh chạy tới, cũng may cậu em vợ đến đưa dâu cũng hợp quy củ, không cần lo lắng cái gì. Đoán được đệ đệ bên cạnh có người chiếu cố, Tống Gia Ninh thu tầm mắt lại, chậm rãi đi theo nam nhân đi vào trong.
"Chúc mừng Tam đệ, rốt cuộc lấy được Vương Phi."
Trước cửa tụ một đám tân khách, Tống Gia Ninh nghe được có người chúc mừng, có chút quen tai, còn gọi Thọ vương là Tam đệ, vậy hẳn là nhị hoàng tử Duệ Vương rồi.
"Ngày đại hỉ, Nguyên Hưu sao không cười một cái?"
Giọng nam này Tống Gia Ninh chưa từng nghe qua, nhưng đối phương hô to Thọ vương Nguyên Hưu, Nguyên Hưu là tên chữ của Thọ vương sao? Chủ nhân của giọng nói, xác nhận là hoàng thúc Tần vương không thể nghi ngờ. Suy đoán nhanh chóng hiện lên trong đầu, Tống Gia Ninh lưu tên chữ của Thọ vương ở trong lòng, Nguyên Hưu, Nguyên Hưu. . . Tống Gia Ninh lặng yên ghi nhớ, càng nhớ càng thấy êm tai.
Nghĩ ngợi lung tung, bên tai nữ quan nhắc nhở nàng nhấc chân.
Tống Gia Ninh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện hai người đã đi tới chánh đường rồi.
Thọ vương phủ đã đi vào, nơi này là nơi bái đường, Tống Gia Ninh hoàn toàn an tâm, len lén liếc mắt nhìn tân lang bên cạnh, Tống Gia Ninh càng nghĩ càng vui, khóe môi vểnh lên, trong lòng cũng ngọt ngào.
"Nhất Bái Thiên Địa!"
Mũ phượng quá nặng, Tống Gia Ninh chỉ có thể khẽ hơi cúi đầu, hai đời cũng không có thỏa mãn bằng giờ này khắc này.
"Nhị Bái Cao Đường!"
Tuyên Đức Đế người ở trong cung, hai người vẫn như cũ vái hướng Bắc.
"Phu Thê Giao Bái!"
Tống Gia Ninh nhắm mắt lại, bốn chữ ngắn ngủn, là câu nói êm tai nhất nàng nghe qua. Nàng mặc giá y xuất giá, không phải là tiểu thiếp khuất phục phía dưới chủ mẫu, không phải ngoại thất không danh không phận, là phu thê, nam nhân đối diện, là trượng phu của nàng. Đầu cúi xuống, Tống Gia Ninh nhịn không được, nước mắt rớt xuống, ngay cả chính nàng cũng nói không rõ ràng, rốt cuộc vì sao mà khóc.
Không ai chú ý tới nước mắt rơi trên vạt áo hồng y của tân nương, ngoại trừ tân lang đang cúi đầu vái lễ phu thê.
Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào nơi ướt át khó phát hiện trên giá y đối diện, ánh mắt di chuyển, nhưng chỉ thấy một góc khăn voan đỏ.
Vì sao khóc? Là không nỡ bỏ cha mẹ, hay là, không muốn gả cho hắn?
"Nghỉ, tân nhân nhập động phòng!"
Triệu Hằng bất động thanh sắc thu hồi nghi kị, nắm lụa đỏ dẫn nàng đi hướng phòng tân hôn ở hậu viện.