Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 216: 118 (1)

Chương 216: 118 (1)





Mặt trời đỏ dần dần ngã về tây, trên noãn tháp trong thư phòng Thọ vương phủ, chăn bông phập phồng phập phồng bỗng nhiên bất động, sau một khắc, chăn được người vén lên, Thọ vương trở mình nằm thẳng, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, khuôn mặt như ngọc hiếm khi ửng đỏ. Ở bên cạnh Thọ vương, Vương Phi của hắn tóc đen mất trật tự, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt như giống như hoa mẫu đơn trong mưa. Mồ hôi đầm đìa, mắt hạnh sương mù, vài sợi tóc mai dính trên trán trên má, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Hai người đều thở gấp, Tống Gia Ninh trước hết cảm thấy lạnh, bàn tay nhỏ nắm lấy chăn bị hắn ném qua bên hông, một lần nữa che khuất chính mình. Chỗ này để một cái gối, được nàng gối lên, Triệu Hằng trực tiếp gối lên giường, mở to mắt, nhìn nóc phòng, ánh mắt dời sang bên cạnh, nhìn đến từng dãy giá sách trên đất kia, bày đầy kinh, sử, tử, tập dường như tại thời khắc này biến thành từng vị Thánh hiền, lắc đầu thở dài với hắn, vì hắn không biết xấu hổ ban ngày hoang đường.

Triệu Hằng nhắm mắt lại, chẳng biết tại sao lại biến thành như vậy.

Cánh tay nặng, nàng dịu dàng nhích lại gần, đầu gác lên bộ ngực hắn, giống như ỷ lại mà cọ xát. Triệu Hằng nắm chặt bên đầu vai nàng, tinh tế trơn bóng, khiến người yêu thích không buông tay, mỹ sắc hại người, quả nhiên có đạo lý riêng, nhưng hắn không thể dung túng bản thân như vậy, ban đêm phu thê đôn luân, ban ngày, phải làm chính sự.

"Sau này không cần, đưa canh." Triệu Hằng thấp giọng nói.

Tống Gia Ninh vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn từ trong dư âm, nghe hắn dặn dò, nàng theo thói quen mà dạ một tiếng, dạ xong thân thể cứng đờ, kịp phản ứng. Vương Gia không cho nàng đưa canh, là, là trách nàng quấy rầy hắn đọc sách sao? Đưa xong canh hai người liền lăn vào trong chăn, có lẽ, Vương Gia cho là nàng đưa canh là vì câu dẫn hắn?

Tống Gia Ninh không muốn câu dẫn Vương Gia, nhưng kết quả cuối cùng, Vương Gia quả thật bởi vì nàng mà xao nhãng việc đọc sách.

"Vâng." Nàng lập tức cung kính nói, người cũng không dám nằm sấp ở trong lòng hắn nữa, nhanh chóng nằm vào bên trong.

Thân thể ôn hương nhuyễn ngọc rời đi, Triệu Hằng nghiêng đầu, đập vào mắt là gò má đỏ ửng còn sót lại của nàng, một nhúm tóc ướt đẫm, câu dẫn người muốn hôn. Mới vừa hoang đường một lần, Triệu Hằng không muốn lại dung túng bản thân, vén chăn lên tiện tay giúp nàng đắp kín, hắn đưa lưng về phía nàng thay quần áo, xuống giường đi tịnh phòng phía sau.

Sau khi nước được thêm vào, Triệu Hằng mất một lúc mới đi ra, thấy nàng đã mặc xong quần áo, xõa một đầu tóc đen đang gấp chăn đứng đưa lưng về phía hắn. Triệu Hằng ngơ ngẩn, thân thể nàng yêu kiều mềm mại, mỗi lần xong việc đều phải nghỉ ngơi một hồi lâu, hiện tại sao đã có khí lực làm việc?

Tống Gia Ninh xếp xong chăn màn, quay người lại, thoáng thấy thân ảnh thon dài đằng kia, nàng rũ lông mi yếu ớt nở nụ cười, sau đó trước đi giày xuống đất, lại đi đến một bên chải đầu trang điểm. Trâm cài tóc đều ở đây, chỉ không có lược, Tống Gia Ninh liền dùng ngón tay chải tóc, hơi nghiêng đầu, một mái tóc dài chải suông, ngón tay ngọc bạch xuyên thẳng qua tóc đen bóng, lại có một loại an tĩnh xinh đẹp khác.

Triệu Hằng nhịn không được lại bị bàn tay của nàng hấp dẫn.

Tống Gia Ninh cũng không biết nam nhân đang nhìn nàng, tóc suông, nàng khéo léo vấn thành búi tóc, dựa theo trí nhớ cài trâm vào, cuối cùng vỗ nhè nhẹ chỏm tóc ngắn trên trán. Cảm thấy không có gì sai lầm, Tống Gia Ninh xoay người lại, nhẹ giọng mời nam nhân xác nhận: "Vương Gia, đầu thiếp có loạn không?"

Triệu Hằng liên tục đứng tại chỗ, nhìn nàng làm liền một mạch mà trang điểm cho bản thân, khôi phục hình dáng đoan trang ôn nhu như vừa mới vào cửa. Nàng búi tóc chỉnh tề, Triệu Hằng nhìn không ra khuyết điểm gì, nhưng hắn lại cảm thấy, có gì đó không thích hợp lắm, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể trả lời vấn đề của nàng: "Không loạn."

Tống Gia Ninh vừa cười, nhổm mình hành lễ với hắn: "Thiếp xin cáo lui trước."

Triệu Hằng dừng lại, nói: "Được."

Tống Gia Ninh vẻ mặt hiền thục bước đi, ra cửa, nhìn thấy Phúc công công, trên mặt nàng cũng không có thay đổi gì, một đường cũng thật yên lặn, thẳng đến trở về hậu viện, Tống Gia Ninh mới gọi bọn nha hoàn đều đang chờ ở bên ngoài, nàng một mình đi vào trong phòng, đi thẳng tới tấm gương to cao bằng người. Nàng trong gương, dung mạo xinh đẹp mắt quyến rũ, tất cả đều là trời sinh, là nàng sửa không được.

Tống Gia Ninh giật cổ áo ra, bả vai ngực, từng điểm đều là dấu vết Vương Gia lưu lại. Hắn rất thích nàng, nhưng hắn là Vương Gia thích đọc sách, là Vương Gia trong lòng chứa đại sự, cũng không cần canh của nàng, không muốn nàng đi thư phòng "câu dẫn" hắn, ôm lấy cổ áo, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ thở dài, nàng, thật không có ý tứ kia mà.

Mà thôi, sau này hắn đến hậu viện, nàng cố gắng làm người bình thường, Tiền viện nàng liền không đi, thư phòng Vương Gia là nơi quan trọng, vốn cũng không phải là nơi nàng nên đi, là nàng quá mức sốt ruột.

Thư phòng, Triệu Hằng ngồi trở lại trên giường, bên cạnh không còn ai, vẫn như cũ xem sách không vào, ngẩng đầu, thật giống như trông thấy bộ dạng nàng im lặng ngồi ở đối diện lật "Sử Ký" xem, rồi tiếng nức nở nghẹn ngào phát ra khi nàng không chịu nổi. Ngày mai phải đi Hàn Lâm viện làm việc, nếu như trong cung cũng mất hồn mất vía như vậy. . .

Triệu Hằng quyết định đêm nay ở lại Tiền viện, liếc nhìn "Sử Ký" nàng chỉ lật vài tờ, hắn cười nhàn nhạt.

Màn đêm buông xuống, Triệu Hằng cầm lấy cuốn "Sử Ký" này đi hậu viện, gấp gáp ăn cơm, trước gọi nàng đến nội thất nói chuyện, lấy quyển sách trong tay áo ra, hỏi nàng: "Không thích?"

Tống Gia Ninh lắc đầu, thật tâm nói: "Thích, chính là có chỗ xem không hiểu."

"Ở đâu không hiểu?" Triệu Hằng đưa sách cho nàng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch