Tống Gia Ninh sững sờ ở trước cửa, nhìn gương mặt Phúc công công cúi xuống, phảng phất như lại thấy được Ngũ hoàng tử ở trên giường hấp hối. Khiếp sợ, rồi lại giống như. . . nằm trong dự liệu. Bệnh hiểm nghèo như vậy, hài tử nhỏ như vậy . . .
"Tiến cung."
Sau lưng truyền đến thanh âm trầm thấp của nam nhân, Tống Gia Ninh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thân ảnh thon dài của Thọ vương xoay người lại đi về hướng nội thất. Tống Gia Ninh vừa sửng sốt một lát, sau khi hoàn hồn lập tức đi vào theo. Bởi vì Thọ vương trong bốn ngày có ba ngày ngủ ở chỗ này, quần áo áo choàng cũng đưa tới rồi, Tống Gia Ninh lấy ra một kiện áo bào màu đậm, hạ mí mắt giúp hắn thay đổi.
"Sinh lão bệnh tử, không cần đa sầu." Mặt nàng rất trắng, hình như có lo lắng, Triệu Hằng đợi nàng giúp hắn buộc lại đai lưng, cầm chặt hai tay nàng nói. Hậu cung phi tần đông đảo, từ khi hắn biết chuyện, trong cung thêm rất nhiều hoàng tử hoàng nữ, chỉ có điều không có sống quá đầy tháng liền chết yểu, nuôi được đến gần một tuổi cũng là không có, toàn bộ là vì bệnh tật, thời điểm chết quá nhỏ, chưa từng xếp thứ tự. Ngũ hoàng tử chính là con trai trưởng của Hoàng hậu, nên mới được chú ý một chút.
Tay của hắn vừa lớn vừa ấm, Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy rất an tâm, gật gật đầu, tự đi thay y phục.
Một khắc sau, hai vợ chồng trước sau lên xe ngựa. Tối hôm qua tuyết rơi, trên đường còn chưa kịp quét sạch, xe ngựa đi rất chậm, bánh xe nghiền ép tuyết đọng, phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, dường như cũng nghiền ở trên thân người. Tống Gia Ninh ôm lò sưởi tay, đầu bất động, ánh mắt xéo qua vụng trộm dò xét nam nhân bên cạnh, chỉ thấy bên mặt hắn đạm mạc, nhìn không ra tâm tình gì.
Có thể có tâm tình gì chứ? Tuy là huynh đệ, quanh năm suốt tháng lúc gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, khả năng cũng không thể nói cái gì, không khác người xa lạ. Còn nữa Thọ vương bình thường vui buồn không hiện ra, thật sự vì một đệ đệ khác mẹ không thân đau buồn quằn quại, ngược lại làm cho người ta suy nghĩ.
Thọ vương như thế, nghe tin chạy đến Sở Vương và Duệ Vương cũng là như vậy, nhiều nhất thì khuôn mặt trông nặng nề một chút, chỉ có Tứ hoàng tử Cung Vương năm nay mới chuyển ra cung, bởi vì ba năm trước số lần gặp mặt Ngũ hoàng tử tương đối nhiều, tình cảm huynh đệ thâm hậu chút ít, lúc này vành mắt phiếm hồng, rõ ràng đã khóc qua rồi.
Hắn tháng tư đại hôn, Vương Phi còn chưa có, lẻ loi trơ trọi mà tới, bên ngoài cửa cung nhìn thấy ba vị huynh trưởng, theo thói quen mà tiến tới trước mặt Sở Vương. Cung Vương giỏi võ, Sở Vương võ nghệ cao siêu lại cởi mở thẳng thắn, Cung Vương liền thích nhất người huynh trưởng này, khi còn bé thường sáp tới bên cạnh Sở Vương. Thấy rõ tơ máu trong mắt đệ đệ, Sở Vương vỗ vỗ bả vai thiếu niên, thở dài, dẫn đầu đi về hướng Trung cung.
Trung cung.
Mấy ngày nay thân thể Ngũ hoàng tử càng ngày càng yếu, người sáng suốt cũng biết đại nạn buông xuống, Lý Hoàng hậu cũng biết, bởi vậy ngày đêm canh giữ ở bên cạnh nhi tử, càng không ngừng nói chuyện khi nhi tử còn bé cho nhi tử nghe, hi vọng nhi tử có thể nghe thấy giọng nói của nàng, hi vọng nhi tử không nỡ bỏ mẫu thân, chịu mở to mắt nhìn nàng.
Tối hôm qua Lý Hoàng hậu trắng đêm chưa ngủ, cung nữ nói bên ngoài tuyết rơi, nàng giống như nghe thấy được, lại hình như không nghe thấy, chẳng qua là cảm thấy, thân thể nho nhỏ của nhi tử dường như cũng càng ngày càng lạnh. Lý Hoàng hậu rất sợ, nàng ôm con trai vào trong ngực, dùng thân thể giúp con sưởi ấm, thế nhưng lúc trời vừa sáng, Tiểu Ngũ của nàng vẫn bị ông trời mang đi.
Tóc dài rối tung, Lý Hoàng hậu ôm nhi tử gào khóc. Nhi tử bị bệnh hơn nửa tháng, nàng vụng trộm khóc, nhỏ giọng khóc, duy chỉ có không dám lớn tiếng khóc, sợ mang đến xúi quẩy cho nhi tử, hôm nay nhi tử mất rồi, lo lắng sợ hãi và đau lòng thống khổ Lý hoàng hậu tích tụ nửa tháng, như nước sông vỡ đê toàn bộ được phát tiết ra.
Thái y, cung nữ thái giám đều quỳ trên mặt đất, trán chạm đất, Tuyên Đức đế ngồi ở một bên giường bệnh, cụp mắt nhìn xuống đất. Tuổi gần năm mươi, Tuyên Đức Đế thật sự quên mất mình tổng cộng chết non bao nhiêu hài tử, đứa thứ nhất ông đã quên dáng vẻ, chỉ nhớ lúc ấy đau giống như khoan tim, như bị người giật một miếng thịt từ trên người xuống, đứa thứ hai ông vẫn đau, nhưng phai nhạt. . . Càng về sau, ngoại trừ sủng phi sinh ra, hài tử trong vòng một tuổi khác, Tuyên Đức Đế chỉ phái người tỉ mỉ hầu hạ, ông rất ít gặp, sống sót thì hảo hảo giáo dục, nếu hài tử không có phúc khí, ông cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Nhưng Tiểu Ngũ của ông, là do Hoàng hậu ông sủng ái nhất sinh ra, ông gần như mỗi ngày đều sẽ ôm ôm rồi dỗ dành dỗ dành, từng ngày nhìn Tiểu Ngũ lớn lên, thẹn thùng nhu thuận. Tiểu Ngũ mừng một tuổi, ông tự mình lấy tên cho nhi tử, hi vọng Tiểu Ngũ có thể khỏe mạnh lớn lên, tương lai thành phụ tá đắc lực cho huynh trưởng, mấy huynh đệ đồng tâm, sáng lập một Đại Chu thịnh thế, nhưng sắp bước sang năm mới rồi, Tiểu Ngũ lại không thể sống qua đầu năm nay.
Đau lòng sao? Đau, nhưng cũng sẽ không giống lúc tuổi trẻ đau đến rơi lệ, ông là phụ thân, cũng là Đế Vương.
"Hoàng Thượng, chư vị Vương Gia, Vương Phi đến đưa tiễn Điện hạ." Vương Ân khom người đi vào, thấp giọng bẩm báo nói.
Tuyên Đức Đế ngực phập phồng, thở một hơi, ừ một tiếng.
Vương Ân đi ra ngoài nghênh đón, ba Vương gia dẫn đầu trước tiến vào, Tống Gia Ninh và Sở Vương phi, Thụy Vương phi theo ở phía sau, các vương gia đều là áo bào màu đậm, nhóm Vương Phi toàn bộ mặc quần áo màu nhạt trắng trong thuần khiết. Nhìn thấy bộ dạng Lý Hoàng hậu ôm Ngũ hoàng tử khóc rống, ba Vương Phi cũng giơ khăn lên lau nước mắt, Tuyên Đức Đế liếc nhìn, ánh mắt dừng lại ở trên người các con.
Lão đại Sở Vương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bờ môi căng ra.
Lão nhị Duệ Vương có chút ngửa đầu, đó là động tác không muốn rơi lệ.
Lão tứ Cung Vương không có tiền đồ nhất, quay đầu gạt lệ, lão Tam Thọ vương rất bình tĩnh, rũ lông mi, không vì sinh tử mà thay đổi.