Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 5: 003 (1)

Chương 5: 003 (1)





Bà tử phòng bếp bắt đầu dọn cơm, Lâm thị đợi hồi lâu không thấy nữ nhi đi vào, tò mò đi đến cửa nhà chính, chỉ thấy nữ nhi đang ngẩng đầu nhỏ đứng dưới cây đào trong viện, mặc bối tử màu hồng đào, đỉnh đầu chải hai búi tóc, đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cành đào nở đầy hoa, như một pho tượng nữ đồng, ngây thơ khả ái, khờ khạo đáng yêu, ngây ngô hồn nhiên.

"An An, ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi lại ngắm hoa." Lâm thị cười gọi nàng.

Cổ Tống Gia Ninh mỏi nhừ, rốt cuộc đợi đến lúc mẫu thân mắc câu, nàng hài lòng xoa xoa cổ, vui vẻ chạy về phía mẫu thân: "Nương, tỷ tỷ nói hoa đào ở trên Đào Hoa Đảo đều nở hết rồi, từng phiến từng phiến đặc biệt xinh đẹp, người cũng dẫn con đi nhé?"

Từ xưa tới nay quả phụ lắm chuyện thị phi, sau khi trượng phu qua đời, Lâm thị thứ nhất không có tâm tình du ngoạn, thứ hai lo lắng/ bị người nói bậy nói bạ gây ra chuyện hiểu lầm vô căn cứ, liền liên tục giam mình ở hậu trạch, quanh năm suốt tháng ít khi đi ra ngoài. Lúc này nữ nhi làm nũng, Lâm thị phản ứng đầu tiên là bất đắc dĩ, sờ sờ đỉnh đầu nữ nhi nói: "Hôm kia cả nhà nhị thúc đi ngắm hoa, gọi con đi con không đi, giờ đang hối hận đúng không?"

Tống Gia Ninh chu môi, ôm lấy mẫu thân nói lầm bầm: "Con muốn ở cùng với nương, nương mang con đi được không? Con rất lâu rồi không có ra khỏi nhà."

Lâm thị nghe vậy, giật mình. Nữ nhi hoạt bát hiếu động, ba năm này chịu tang phụ thân chắc cũng nghẹn hỏng rồi, vừa ra hiếu liền mỗi ngày đi theo sau lưng chất nữ, buổi sáng đi tìm tỷ muội tốt lân cận chơi, giữa trưa sắp tới giờ ăn cơm mới về, ăn xong tiếp tục chạy ra ngoài, nhưng từ sau tháng giêng nữ nhi liên tục mấy đêm gặp ác mộng, tiểu nha đầu liền không thích chạy nhảy, mỗi ngày đều canh giữ ở bên người Lâm thị.

"An An nói thật với nương, có phải con cãi nhau với tỷ tỷ rồi không?" Dắt nữ nhi vào nhà, Lâm thị ngồi xuống, vịn bả vai nữ nhi hỏi.

Tống Gia Ninh mờ mịt lắc đầu: "Không có ạ, nương vì sao hỏi như vậy?"

Vẻ mặt nữ nhi không giống giả bộ, Lâm thị càng hoang mang, nghi ngờ nói: "Vậy con vì sao không đi tìm con bé chơi?"

Tống Gia Ninh đã hạ quyết tâm muốn gây bất hòa với cả nhà nhị thúc, vẫn luôn đợi cơ hội nhắc nhở mẫu thân sự quá quắt của cả nhà nhị thúc, lúc này liền cúi đầu xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ bé rầu rĩ nói: "Tỷ tỷ không thích con, ngày đó con đi tìm nàng, nghe thấy nhị thẩm khuyên tỷ tỷ đừng khi dễ con. Tỷ tỷ mất hứng, nhị thẩm đã nói, nói nhà chúng ta có tiền, tỷ tỷ đối tốt với con, nương mới nguyện ý cho nhị thẩm tiền, còn nói chờ nhà chúng ta dùng hết tiền rồi, tỷ tỷ có thể khi dễ con."

Lâm thị sắc mặt đột biến, nữ nhi mới mười tuổi, chỉ biết ăn uống chơi ngủ, chắc chắn sẽ không nói dối, đệ muội này . . .

"Nương, nhị thẩm bảo tỷ tỷ khi dễ con, thím ấy có phải cũng không thích con hay không?" Tống Gia Ninh ngẩng đầu, đôi mắt đo đỏ hỏi. Nàng thật sự ủy khuất, vì kiếp trước thúc thím khắt khe rồi lại khe khắt .

Nữ nhi hồ đồ lờ mờ tội nghiệp, Lâm thị lập tức cũng đỏ mắt lên, bỗng nhiên đặc biệt áy náy. Lâm thị vẫn cảm thấy chính mình mệnh khổ, lão phụ mẫu cưng yêu mình như châu như ngọc nay đã qua đời, ca ca đã từng huynh muội tình thâm lại mềm tai, bởi vì chị dâu lại dần dần xa cách mình, lấy chồng ở Giang Nam xa xôi, thời gian ân ái không tới vài năm, trượng phu cũng bất hạnh bệnh nặng qua đời. Qua ba năm, Lâm thị cả ngày đắm chìm trong đau khổ, lại quên mất nữ nhi so với mình mệnh càng khổ hơn, tuổi còn nhỏ không có phụ thân, thật tình thích thím cùng đường tỷ nhìn như hiền lành kia, kỳ thực giấu giếm tâm cơ.

"Làm sao thế được, An An chúng ta rất nghe lời rất hiểu chuyện, ai cũng thích An An." Kìm nén nước mắt, Lâm thị hôn trán nữ nhi, ôn nhu nói.

Giọt nước mắt to như hạt đậu của Tống Gia Ninh xoạch rớt xuống, có nương thật tốt, cảm giác được mẫu thân dỗ dành thật tốt.

Nữ nhi nói khóc liền khóc, Lâm thị luống cuống, biết rõ nữ nhi muốn đi nhìn từng phiến từng phiến hoa đào, Lâm thị lập tức dụ dỗ nói: "An An đừng khóc, nương đồng ý dẫn con đi chơi, con nếu như khóc sưng mắt, chúng ta liền không thể ra cửa đâu."

Tống Gia Ninh lập tức nín khóc mỉm cười.

Lâm thị cũng cười, tự mình giúp nữ nhi lau mặt, thoa son lại lần nữa, lại dắt nữ nhi đi ăn cơm.

Điểm tâm rất đơn giản, hai mẹ con một người một chén mì, chính giữa bày một cái đĩa đựng bốn cái bánh bao canh nhân thịt [1]. Đây đều là hương vị trẻ /tuổi thơ mà Tống Gia Ninh hoài niệm thật sâu / đã lâu, nghe mùi cơm chín liền ứa ra nước miếng, lập tức ngồi lên ghếtròn hồng mộc, trước kẹp lên một cái bánh bao, chấm chấm dấm chua, vui vẻ bắt đầu ăn.

[1] Bánh bao này bên trong có cả nước súp, thường thì khi ăn cắn nhẹ trên núm rồi húp nước canh, có đôi khi còn phải sử dụng chiếc ống hút mới thưởng thức được món này.*



Ăn xong một cái bánh bao, Tống Gia Ninh bắt đầu ăn mì, ăn hai ngụm mì lại ăn tôm bóc vỏ, mặn chay phối hợp, cực ngon / ăn rất ngon, ăn ngon cực kỳ.

Lâm thị ba năm nay ăn uống không ngon miệng, nhưng hôm nay không biết là bị dáng vẻ ăn ngấu ăn nghiến của nữ nhi lây nhiễm, hay là do mới vừa nghĩ thông suốt, quyết định dưỡng tốt thân thể chiếu cố nữ nhi cả đời, nhìn nữ nhi ăn ngon như vậy, khẩu vị của Lâm thị tốt lên, bình thường chỉ ăn mấy ngụm mì, sáng nay tất cả đều ăn, còn gắp một cái bánh bao.

Tống Gia Ninh nhìn thấy, cực kỳ cao hứng, kẹp cái bánh bao canh cuối cùng hiếu kính mẫu thân: "Nương ăn nữa đi."

Lâm thị lắc đầu cười: "An An ăn đi, nương đã no rồi."

Tống Gia Ninh ngắm vòng eo thon thả của mẫu thân, liền nghĩ chắc mẫu thân ăn nhiều sợ mập, lúc này mới tự mình ăn.

Sau khi ăn xong Lâm thị bảo nha hoàn thông báo xa phu chuẩn bị xe la, bản thân thì quay về nội thất thay quần áo, đổi áo xuân thêu hoa lan trên người thành bối tử màu xanh mộc mạc, phía dưới phối với quần trắng, mộc mạc thanh nhã, là loại ăn mặc đi trên đường không thu hút chút nào. Quần áo thay xong, Lâm thị lại đổi ngọc trâm đang mang trên đầu thành mộc trâm, duy nhất không đổi, là khuôn mặt mỹ nhân trắng nõn thanh lệ, ngàn dặm mới tìm được một.

Nhìn mình trong gương, Lâm thị bỗng dưng sinh ra một tia thương cảm, hoa đào nở phải có người thưởng thức, cho dù nàng xinh đẹp, thì tướng công cũng đã sớm không còn trên nhân gian để mà nhìn ngắm.

"Phu nhân." Nha hoàn Thu Nguyệt cầm mũ che mặt màu trắng đi tới, nhẹ giọng kêu.

Lâm thị hoàn hồn, cười nhạt một tiếng.

Ăn mặc vậy là được rồi, Lâm thị nắm bàn tay mập của nữ nhi, mang theo Thu Nguyệt đi ra ngoài, đi ra cửa viện đại phòng, đối diện trông thấy Hồ Thị bước chân vội vàng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch