Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 62: 35 (1)

Chương 62: 35 (1)





Vệ Quốc Công phủ.

Thời tiết ấm dần, xế chiều sau khi ăn cơm xong, Tống Gia Ninh và ba tỷ tỷ cùng nhau đi hoa viên tản bộ tiêu thực, đi quanh bờ hồ hơn nửa vòng, trước mặt gặp được Quách Kiêu và đôi song sinh. Huynh muội tề tụ, Quách Phù cười nói: "Tí nữa, thương lượng xem ngày mai đi đâu đạp thanh nhé?"

Tam cô nương Vân Phương bĩu môi: "Đi chỗ nào cũng không cần huynh quan tâm." Hai người ca ca thích trêu cợt người, nàng không muốn nhất là cùng đi chơi với huynh trưởng.

Quách Phù xùy nói: "Ai muốn quản muội? Chúng ta là bảo hộ An An, nghe nói loại thời điểm này xuất hiện nhiều người buôn bán người, chuyên chọn ngốc nha đầu ngu đần ra tay. . ."

Vân Phương cười ha ha, chỉ vào Tống Gia Ninh nói: "Nhị ca nói ngươi ngốc!"

Tống Gia Ninh trừng Quách Phù: "Nhị ca mới ngốc."

"Ôi!!!Gan lớn rồi có phải hay không?" Quách Phù xông lại túm lấy nàng, Tống Gia Ninh vội vàng chạy đi, đáng tiếc chạy trốn không nhanh bằng Quách Phù, bị Quách Phù bắt lấy chọc lét khiến Tống Gia Ninh cười đến đỏ mặt thở hổn hển, vừa trốn vừa gọi người hỗ trợ, Đình Phương Lan Phương muốn đi cứu muội muội, bị Quách Thứ ngăn lại, không thể trợ giúp.

Tống Gia Ninh thực sự khó chịu, đám tỷ tỷ tốt không giúp được nàng, Vân Phương chỉ lo cười xem náo nhiệt, ánh mắt Tống Gia Ninh chuyển một cái, rơi trên người Quách Kiêu. Cặp song sinh sợ hắn nhất, nhưng . . .

Tống Gia Ninh không muốn cầu xin Quách Kiêu, ngứa ngáy khó chịu, nàng trong cơn tức giận bắt lấy cánh tay Quách Phù, cúi đầu liền cắn.

"Đủ rồi."

Ngay khi cái miệng nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh sắp chạm tới cổ tay Quách Phù, Quách Kiêu bỗng nhiên quát lên. Quách Phù e ngại uy nghiêm huynh trưởng, theo bản năng thu tay lại, thu quá nhanh, lúc nâng lên mu bàn tay đụng trúng mũi Tống Gia Ninh, đau đến mức nước mắt Tống Gia Ninh lập tức liền trào ra, bụm lấy cái mũi, đau nói không ra lời.

Quách Phù còn chưa kịp phản ứng, đã có người nhanh chóng chạy tới bên cạnh, tay bụm cái mũi Tống Gia Ninh lại.

Lộ ra Tống Gia Ninh nước mắt ròng ròng, cái mũi đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng mở to, liên tục hít thở.

Quách Kiêu nhìn nhìn, nhớ lại kế muội thà bị đường đệ khi dễ cũng không chịu xin hắn giúp đỡ, hắn buông nàng ra, cười lạnh: "Đáng đời."

Tống Gia Ninh sững sờ, sau một khắc, nước mắt chảy càng dữ tợn.

Sao có người đáng ghét như vậy! Nàng kiếp trước nữa có phải đào mộ phần tổ tiên của hắn hay không, cho nên kiếp trước bị hắn khi dễ, kiếp này lại gặp phải hắn?

Nàng bi phẫn, sau lưng Quách Phù thấy huynh trưởng nhìn sang mình, ánh mắt so với hàn băng tháng chạp còn lạnh hơn, sợ tới mức xoay người lại bỏ chạy.

Ngày hôm sau đi ra ngoài đạp thanh, đôi song sinh cũng không thể lộ diện, cùng đi với bốn tỷ muội Tống Gia Ninh, đổi thành Quách Kiêu.

---

Mùa xuân ngày đẹp, ánh nắng chan hòa, vừa đúng tiết thượng tị, kinh thành từ Vương Tôn hậu duệ quý tộc cho tới bình dân bách tính, đều như ong vỡ tổ tuôn ra ngoài thành, mang theo con trai con gái gọi bằng gọi hữu cùng nhau đi đạp thanh. Quá nhiều người, quan binh thủ thành vô cùng bận rộn, trước cửa thành xe xếp thành hàng dài, lúc này danh tiếng Vệ Quốc Công phủ phát huy tác dụng, A Thuận giơ lên yêu bài, quân thủ thành trợn to hai mắt nhìn, lập tức cho qua.

Ra khỏi thành, đường phố rộng rãi, dòng người tản ra, tầm mắt đột nhiên khoáng đạt.

Nhị cô nương Lan Phương khẽ vén màn lên vụng trộm nhìn ra phía ngoài, Vân Phương cũng muốn nhìn, dứt khoát treo màn hai bên lên, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ: "Tổ mẫu đều nói, hôm nay có chút đặc thù, cho phép chúng ta không cần mang mũ che mặt đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ bị người nhìn thấy, còn che che giấu giấu làm cái gì, không bằng thỏa thích vui chơi."

Đình Phương vẫn có chút kiêng kị, nhưng Quách Kiêu cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, nhìn bốn muội muội bên trong, nói: "Trở về hãy buông xuống."

Đó chính là hiện tại mở mành cũng không sao, được huynh trưởng cho phép, Đình Phương nở nụ cười, ôm cánh tay Tống Gia Ninh, hiếu kỳ nhìn ra ngoài.

Xa xa màu xanh da trời như được gột rửa, dương liễu ven đường xanh biếc, Tống Gia Ninh nghiêng đầu, cảnh sắc rất bình thường, nàng lại xem say sưa. Tháng tư năm ngoái vào kinh, đến nay gần một năm, năm trước Tống Gia Ninh sợ đi ra ngoài gặp phải Quách Kiêu, luôn thành thành thật thật ở nhà mợ đợi, bởi vậy hôm nay là lần đầu tiên kể từ khi nàng sống lại, được ngắm lại phong cảnh Kinh Giao.

Kiếp trước xem qua rất nhiều lần, nhưng lúc này tâm tình khác nhau rất lớn, nàng không còn là thiếp thất bị nam nhân nuôi dưỡng ở điền trang không thể gặp người, mà là Tứ cô nương danh chính ngôn thuận của Quốc Công Phủ. Ánh mắt xoay chuyển, thiếu niên lang cưỡi ngựa đập vào mi mắt, tuấn mỹ như kiếp trước, nhưng lúc này hắn là huynh trưởng của nàng, hắn không thể lại chiếm lấy nàng.

Tống Gia Ninh cả người nhẹ nhõm, gió khẽ thổi tới, nàng thoải mái nhắm mắt lại.

Quách Kiêu trong lòng có cảm giác, nghiêng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn lười biếng mãn nguyện.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch