WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Sắc Nước Hương Trời

Chương 64: 36 (1)

Chương 64: 36 (1)





Trên đường người đi đường nối liền không dứt, phía trước chủ nhân xe ngựa cũng không biết bị người đuổi theo, tiếp tục không nhanh không chậm mà đi, đến bờ sông Đán thì rẽ sang hướng đông, cũng muốn tìm nơi thanh tĩnh để đi.

Trong xe cô nương họ Phùng, tên một chữ Tranh, chính là hòn ngọc quý trên tay Thái Y Viện Phùng thái y, trong nhà không có huynh trưởng, tự mình đi ra ngoài hái hoa lan. Nghe tiếng người bên cạnh bờ dần dần bớt xuống, biết rõ nơi này ít người, Phùng Tranh lúc này mới một lần nữa vén màn quan sát tình hình bên ngoài, đầu nhìn về phía trước. Xa xa trông thấy đi qua mấy vị cô nương nữa liền có thể có không gian riêng mình. Chiếm một bờ đê, Phùng Tranh cười, đang muốn nói một tiếng với xa phu, sau lưng thình lình truyền đến một tiếng cười.

Phùng Tranh lại càng hoảng sợ, nhìn lại, lại thấy được một khuôn mặt tuấn lãng vô lại, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng chằm chằm.

Phùng Tranh buông rèm, tâm hoảng ý loạn, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, nếu như nàng tiếp tục đi về phía trước, phía trước không có người, bị tên vô lại này khi dễ thì làm sao bây giờ? Nhìn thân thể cao lớn thô kệch của hắn, xa phu trong nhà khẳng định đánh không lại. Về nhà? Cũng không được, vạn nhất đối phương liên tục đi theo nàng, tìm được nhà nàng, sau đó lại vô lại với nàng. . .

Nhưng vào lúc này, Phùng tranh nghĩ tới bốn vị cô nương phía trước, nàng trước tiên có thể làm bạn với các nàng, nhiều người, người phía sau sẽ không dám xằng bậy?

Nghĩ như vậy, Phùng tranh vội bảo xa phu ngừng xe, chỉ sợ sẽ đi qua mất.

Bên cạnh bờ, ánh mắt Quách Kiêu liếc qua sớm đã phát hiện xe ngựa của Phùng gia, hắn cũng không để ý, nhưng lúc chiếc xe này dừng ở bên cạnh xe ngựa nhà mình, Quách Kiêu nhíu mi, cầm cần câu trong tay quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc. Quách Kiêu kinh ngạc, lập tức phản ứng buông cần câu xuống, bước nhanh đi đến trước ngựa Sở Vương, chắp tay hành lễ: "Quách Kiêu gặp qua hai vị Vương Gia."

Sở Vương sớm nhìn thấy hắn rồi, người trên ngựa, nhàn nhạt ừ một tiếng, đôi mắt còn đuổi theo Phùng tranh, thấy Phùng Tranh đi được một nửa bỗng nhiên không đi nữa, bất động tại chỗ giống như tảng đá, hiển nhiên là nghe được lời của Quách Kiêu, Sở Vương bỗng nhiên phát ra một hồi cười to sung sướng, tâm tình thoải mái vô cùng.

Tiếng cười của hắn vang dội, xa xa bốn người Tống Gia Ninh cũng lắp bắp kinh hãi, không hẹn mà cùng quay đầu lại, bởi vì cách khá xa, nhìn không rõ hai nam nhân trên ngựa lắm, chỉ thấy một cô nương quần áo đen cắp rổ đứng cách mấy trượng bên ngoài, bộ dạng muốn đi qua nhưng mơ hồ có chút khó xử. Tỷ muội bốn người nhìn nhau, cùng nhau đi lại, tới gần, không nhận biết cô nương áo đen, nhưng nhận ra hai người đã xuống ngựa.

"A, là Đại Điện hạ và Tam điện hạ!" Vân Phương kinh ngạc nói.

Tống Gia Ninh ngây ngô, không nghĩ tới sẽ ở loại địa phương này gặp được con cháu Hoàng gia.

Cô nương áo đen là ai không quan trọng, bốn chị em giống như bươm bướm bay đến trước mặt huynh đệ Triệu Hằng, cung kính hành lễ.

Sở Vương không tập trung gật đầu, miễn đi lễ cho tỷ muội Quách gia, hắn trực tiếp đi tìm Phùng Tranh, ngược lại muốn nhìn nàng có thể trốn đi nơi nào.

Triệu Hằng không nhúc nhích, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua giỏ của bốn chị em Tống Gia Ninh, chứa trong giỏ ba cô nương đều là hoa lan, thưa thớt vài cọng, hắn nhận ra được, chỉ có trong giỏ Tống Gia Ninh, đựng hơn nửa giỏ, thu hoạch nhiều nhất, nhưng những cỏ dại xanh biếc kia, Triệu Hằng chưa bao giờ nhìn thấy trong bất kỳ sách hoa cỏ nào.

"Gì đó?" Triệu Hằng hỏi Tống Gia Ninh.

Tống Gia Ninh theo hắn ánh mắt ngó ngó giỏ của mình, nghĩ đến sự cười nhạo của các tỷ tỷ tốt, nàng có chút lúng túng, nhỏ giọng nói: "Hồi điện hạ, đây là cây tể thái."

Triệu Hằng lại liếc mắt nhìn rổ, tiếp tục hỏi: "Làm gì?"

Tống Gia Ninh không khỏi muốn cười, Hoàng Thượng tương lai thật sự là tích chữ như vàng a, xuất ra hai chữ hai chữ một.

Trong lòng lớn mật mà nói thầm, nhưng trên mặt Tống Gia Ninh lại cung kính, chi tiết nói: "Cây tể thái và phong lan giống nhau, đều có thể dùng để trừ tà, nhưng phong lan quá ít, không giống cây tể thái, khắp nơi đều có, hơn nữa cây tể thái còn có thể ăn, làm thành sủi cảo, nem rán, bánh trứng bột rán. . ." Nói đến một nửa, Tống Gia Ninh nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, thật sự là quá lâu không ăn loại món ăn dân dã này rồi.

Chỉ có nàng đang nói chuyện, những người khác không thể tránh né cũng nhìn nàng chằm chằm, nàng bỗng nhiên dừng lại nuốt, ai có thể không hiểu?

Ba cô nương Đình Phương cười trộm.

Quách Kiêu ghé mắt quan sát Triệu Hằng.

Triệu Hằng chỉ nhìn Tống Gia Ninh, mây trôi nước chảy nói: "Hương vị?"

Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, suy đoán Hoàng Thượng tương lai là đang hỏi cây tể thái ăn ngon không, liền vâng một tiếng, đặc biệt nghiêm túc nói: "Ăn ngon."

"PHỐC" một tiếng, Vân Phương cũng không nhịn được nữa, chỉ vào Tống Gia Ninh cười nhạo: "Chỉ có biết ăn thôi! Loại vật này mà cũng thích!"

Tống Gia Ninh mím môi, vốn là ăn ngon mà, sủi cảo cây tể thái, nàng một hơi có thể ăn mấy cái.

Triệu Hằng nhìn cánh môi màu đỏ của nàng, bỗng nhiên cũng muốn nếm thử.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.