Kiếp trước Tống Gia Ninh trở thành ái thiếp cho Quách Kiêu bảy năm, thế nhưng bảy năm này, nàng từ đầu đến cuối đều ở tại điền trang ngoại ô, Quách Kiêu không có giải thích nguyên nhân, nàng cũng không tới hỏi, tóm lại, đám quan lại kinh thành quyền quý kia, ngoại trừ Quách Kiêu, nàng trước khi chết, chỉ qua loa đối mặt một lần cùng Đoan Tuệ công chúa, Tân Đế.
Mà nam nhân áo đen cùng thuyền . . .
Tống Gia Ninh không khỏi liên tưởng đến trên người thân nhất của Quách Kiêu, bởi vì hai người thật sự quá giống, như nàng và mẫu thân, người ngoài vừa nhìn cũng biết là hai mẹ con. Tính tính toán toán tuổi, Quách Kiêu năm nay mười sáu, Tống Gia Ninh không rõ ràng lắm tuổi cụ thể của Vệ Quốc Công, nhưng nghĩ đến có lẽ cũng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi.
Tống Gia Ninh lần nữa len lén nhìn chăm chú nam nhân áo đen.
Cảnh xuân tươi đẹp, người chèo thuyền cuốn màn trúc mui thuyền màu đen lên, nam nhân áo đen ngồi gần cửa sổ, đang ngắm phong cảnh xa xa ngoài cửa sổ. Gió hồ mát mẻ, trước mặt thổi tới, bên mặt nam nhân lạnh lùng góc cạnh rõ ràng, yết hầu rõ ràng chính giữa cái cổ thon dài, bên cạnh yết hầu, có một đường vết thương dài nhỏ đã lâu năm, không nhìn kỹ có lẽ không nhận ra được.
Tống Gia Ninh trái tim bịch bịch nhảy loạn, với số tuổi này, vết thương này, Vệ Quốc Công là võ tướng, thật chẳng lẽ chính là?
Nhưng đường đường Vệ Quốc Công, không lưu lại kinh thành, sao lại tới Giang Nam?
Tống Gia Ninh vắt hết óc nhớ lại kiếp trước, đáng tiếc trước khi nàng gả cho Lương Thiệu chỉ là nữ nhân nội trạch bình thường, đối với chuyện trong quan trường không có hứng thú cũng không có cách nào biết được, đợi nàng vào kinh thành, lại cả ngày ở tại điền trang tĩnh mịch, nha hoàn ma ma bên cạnh đều được Quách Kiêu nhắc nhở, chỉ cùng nàng đùa nghịch giải buồn, chuyện không nên nói tuyệt đối sẽ không lắm miệng.
Có lẽ, Vệ Quốc Công đã từng làm công vụ ở Giang Nam?
Tống Gia Ninh xuất thần, quên mất thu hồi ánh mắt, bên kia Quách Bá Ngôn kinh nghiệm sa trường, ngũ giác nhạy cảm, phát hiện có người nhìn mình, Quách Bá Ngôn im lặng chếch ánh mắt, trước hết là nhìn nữ nhân đội mũ che mặt đối diện, xác định nhìn trộm không phải đến từ phía dưới mũ che mặt, Quách Bá Ngôn mới chú ý tới nữ đồng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi bên cạnh nữ nhân.
Nữ oa tám, chín tuổi, mặc bối tử màu hồng đào, hai má trắng hồng, một đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng ngập nước xinh đẹp. Quách Bá Ngôn có một nữ nhi hai cháu gái, trong ký ức của mình, ba vị cô nương từ nhỏ đến lớn đều rất gầy, gầy đến mức yếu ớt , tuy bọn nhỏ thích, nhưng Quách Bá Ngôn cảm thấy không ổn, hắn hi vọng nữ nhi của mình ăn béo một chút, mập một chút hắn mới an tâm, bằng không thì luôn lo lắng bọn nhỏ ăn không đủ no.
Tựa như nữ oa này, khuôn mặt thịt núc ních, cũng không phải đặc biệt béo, nhưng nhìn khiến cho người giải sầu.
Lúc mới vừa lên thuyền Quách Bá Ngôn liền chú ý tới nữ oa nhìn lén mình, tiểu hài tử hiếu kỳ người lạ, hắn không để ý, hiện tại nha đầu kia lại đang nhìn mình, còn nhìn đến nhập thần như vậy, khờ khờ ngây ngốc, Quách Bá Ngôn không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Vì sao nhìn ta?"
Trong thuyền vẫn luôn rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hồ nước dập dờn, Quách Bá Ngôn bỗng nhiên mở miệng, thanh âm uy nghiêm trong trẻo nhưng lạnh lùng lập tức đánh thức Tống Gia Ninh. Vì sao nhìn ngài ấy, nàng đương nhiên không thể nói thật, nhưng nhất thời nửa khắc, Tống Gia Ninh cũng không tìm được lý do phù hợp, trong lòng lại kính sợ vị nam nhân Vệ Quốc Công hư hư thực thực kia, xuất phát từ bản năng, Tống Gia Ninh rụt bả vai trốn sau lưng mẫu thân.
Lâm thị cũng có chút sợ nam nhân áo đen, cho nên nữ nhi hoảng sợ Lâm thị cũng có thể lý giải được, vừa tận lực che chắn cho nữ nhi, vừa thấp giọng bồi tội: "Tiểu nữ bướng bỉnh, chỗ nào bất kính kính xin quan nhân rộng lòng tha thứ."
Nữ nhân có dung mạo xinh đẹp thì giọng nói chưa hẳn êm tai, nhưng giọng nói Lâm thị thanh nhuận mềm mại, bỗng nhiên từ trong thuyền nhỏ giữa hồ truyền ra bốn phía thoáng đoãng, tựa như tiếng hoàng oanh khẽ hót trong cảnh xuân Giang Nam tú lệ, uyển chuyển linh hoạt kỳ ảo nói không nên lời, vừa đúng lúc thuyền ô bồng đi đến giữa hồ, gió càng lớn hơn, thổi trúng mũ sa trước mặt Lâm thị làm chếch lên một góc, lộ ra chiếc cằm thon trắng nõn của nữ nhân, như cánh hoa mẫu đơn lộ ra vẻ quyến rũ mê người.
Quách Bá Ngôn cổ họng nhấp nhô, thật ra chỉ nhìn một cách đơn thuần dung mạo của nữ oa bên cạnh phụ nhân, Quách Bá Ngôn liền biết, nữ nhân này hẳn là tuyệt sắc.
Khẽ gật đầu, Quách Bá Ngôn tiếp tục ngắm cảnh.
Lâm thị lo lắng nữ nhi lại nhìn loạn, nắm tay Tống Gia Ninh đứng lên: "Chúng ta đi ra bên ngoài xem cá."
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Hai mẹ con cùng nhau đi ra ngoài, Tống Gia Ninh còn nhỏ, chưa hiển lộ được tư thái, Lâm thị đi theo chiều gió, làn váy phiên bay, eo nhỏ không đầy nắm tay lộ ra, nhỏ nhắn tinh tế như vậy, khiến người nhịn không được lo lắng một khắc sau nàng cũng sẽ bị gió thổi bay xuống hồ. Trong thuyền hai nam nhân đều bị thân ảnh uyển chuyển của nàng hấp dẫn, nhất là Quách Bá Ngôn, ngực giống như có một ngọn lửa đang bùng lên.
Tạm thời tranh thủ được nửa ngày rảnh rỗi, Quách Bá Ngôn tuần phủ thêm nửa năm nữa liền phải hồi kinh, hôm nay đột nhiên hứng thú ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ vô tình gặp được giai nhân. Sinh ra ở nhà quyền quý, Quách Bá Ngôn thưở thiếu niên gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chỉ bằng mộtbóng dáng, một tiếng "Quan nhân" liền làm trái tim Quách Bá Ngôn ngứa ngáy khó nhịn, phu nhân này vẫn là người đầu tiên .
Đáng tiếc, nàng là người đã có chồng.
Quách Bá Ngôn động tâm, cũng sẽ không nhúng chàm vợ người khác.
Thuyền cập bờ, Lâm thị vịn vai nữ nhi đứng ở đuôi thuyền, đợi chủ tớ Quách Bá Ngôn lên bờ, hai mẹ con mới không nhanh không chậm xuống thuyền. Trước khi đi, Thu Nguyệt thấp giọng lý luận với người chèo thuyền, người chèo thuyền xoay người cười làm lành: "Bà cô của tôi ơi, hai vị kia vừa nhìn cũng không phải là người bình thường, tiểu nhân nào nghĩ dám lên tiếng a?"
Thu Nguyệt khẽ nói: "Vậy ngươi thối tiền lại đi."
Người chèo thuyền luyến tiếc, cầu khẩn nhìn về phía Lâm thị.
Lâm thị cười cười, gọi Thu Nguyệt một tiếng, hôm nay muốn đi ngắm hoa , nhưng nàng lại cố ý chọn phương hướng ngược nhau với Quách Bá Ngôn.
Các nàng tới sớm, ở trên đảo người vẫn không nhiều, Lâm thị dắt nữ nhi đi dọc theo đường đi, tận lực không đi nơi vắng vẻ.
"Nương, người xem này, đóa này nửa trắng nửa hồng, thật xinh đẹp." Tống Gia Ninh tìm cách dỗ dành mẫu thân đi ra ngoài, chính là vì hi vọng mẫu thân nhìn nhiều cảnh đẹp bên ngoài, bớt nghĩ đến phụ thân, nên vừa lên đảo, Tống Gia Ninh đã một lòng tìm kiếm cảnh sắc mới lạ cho mẫu thân.
"Nương hái cho An An một đóa nhé." Hoa đào như ráng, Lâm thị quả thật là cảnh đẹp ý vui, sờ sờ đầu An An, Lâm thị tự mình đi hái hoa. Tổng cộng tầm mười bước đường, Tống Gia Ninh, Thu Nguyệt đứng ở ven đường đợi, Lâm thị dừng lại dưới tàng cây, quay đầu lại nhìn, hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như hoa đào của nữ nhi, Lâm thị cười cười, ngửa đầu hái hoa.