Dưới bài đăng là một đoạn video dài vài phút, trong video có thể thấy lúc Thẩm Minh Dữu đang quay chương trình thì thấy một bà mẹ trẻ đang bế theo con ở đằng xa. Người mẹ trẻ bởi vì túi bị rách, đổ đồ khắp nơi, cô ấy xoay người lại nhặt, động tác nhìn vô cùng nguy hiểm, nhưng hình như tinh thần của người mẹ trẻ này không ổn cho lắm, cô ấy cũng không có chú ý tới đứa con mình bồng đang nghiêng ngả gần té.
Động tác của Thẩm Minh Dữu rất nhanh, ngay giây phút cô chạy tới, đứa bé xém tí đã ngã khỏi tay người mẹ trẻ, may mắn Thẩm Minh Dữu chạy tới đỡ kịp.
Người mẹ trẻ giật mình kêu lên, ý thức được vừa nãy nguy hiểm cỡ nào, cô ấy ông con thật chặt, gương mặt hốt hoảng không thôi.
Sau khi Thẩm Minh Dữu giúp cô ấy nhặt hết những thứ bị rơi trên đất lên, bỗng nhiên người mẹ trẻ nhét đứa bé vào lòng Thẩm Minh Dữu, sau đó ngồi xổm trên đất khóc nức nở.
Vì thế mà Thẩm Minh Dữu bị lỡ thời gian lên xe lửa.
Đoạn video này rất nhanh lên hot search, được mọi người bàn luận –
[Hoá ra là nguyên nhân này, mắc gì lúc đó ê-kíp chương trình tự nhiên tắt trực tiếp của Thẩm Minh Dữu vậy? Làm hại mọi người hiểu lầm chị.]
[Thấy người mẹ trẻ kia quá vất vả rồi, một mình bế con, còn xách túi hành lý to như vậy, cha đứa nhỏ đâu rồi? Sao lại để một mình vợ bồng con?]
[Cảm ơn Thẩm Minh Dữu đã giúp đỡ người mẹ trẻ này, nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, người mẹ chắc sẽ rất đau lòng]
[Đồ trong túi rơi ra hình như có nhiều thuốc lắm, không biết là đứa nhỏ bệnh, hay người mẹ bệnh nữa. Nhìn cô ấy giống như người ngoại tỉnh, chắc là tới thành phố A chữa bệnh rồi, một mình dắt con đi xa, lại chỉ có thể ngồi xe lửa màu xanh rẻ nhất, tôi thấy thật tội nghiệp.]
[Tự nhiên nhận ra, người nào chửi Thẩm Minh Dữu, cuối cùng đều sẽ tự vả.]
[Tui mới trở thành fan của @ Diễn viên Thẩm Minh Dữu, mọi người đi qua đừng bỏ lỡ, mau vào nhấn follow.]
…
Nhờ sự kêu gọi liên tục của người hâm mộ, số lượng fan lại tiếp tục tăng lên hơn mười triệu, tốc độ người hâm mộ tăng lên vừa thả chậm một chút, giờ lại tăng nhanh hơn.
Lúc này Thẩm Minh Dữu vẫn chưa biết cô đang vô cùng hot trên mạng.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, quay xong thì đã đến lúc về nhà. Thẩm Minh Dữu không có ý định đi chung xe với ê-kíp chương trình quay về, thị trấn du lịch này chưa hoàn toàn bị khai thác quá mức, khách du lịch cũng không nhiều, nếu đã tới rồi thì cô muốn dẫn Niệm Niệm ở lại chơi vài ngày.
Nhưng mà kế hoạch lúc nào cũng sẽ có biến số, ngay khi Thẩm Minh Dữu từ chối xe do ê-kíp phái tới đưa cô về nhà, cô lại nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn.
Là Giang Trầm gọi tới.
Thẩm Minh Dữu hơi kinh ngạc, kết hôn năm năm, cô rất ít khi nhận được điện thoại mà Giang Trầm chủ động gọi tới.
Vừa bắt máy lên, giọng nói trầm ấm của Giang Trầm vang lên ở đầu dây bên kia: “Bây giờ anh đang ở đây, ở ngay quán trà sữa em quay lúc làm thêm.”
“Anh xem chương trình trực tiếp của em?”
“Ừ.” Không chỉ xem, có nhiều chỗ còn xem đi xem lại, ví dụ như cảnh Thẩm Minh Dữu mở máy chiếc Harley phóng ra ngoài đường.
Hoặc là cảnh Thẩm Minh Dữu nấu ăn, anh chưa bao giờ biết hoá ra cô cũng có thể nấu ăn. Kết hôn được năm năm rồi nhưng anh chưa từng được nếm thử.
Thẩm Minh Dữu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Trầm đáp: “Anh tới đón hai mẹ con về nhà.”
....
Khi Giang Trầm đến, Thẩm Minh Dữu đang nắm tay Niệm Niệm đứng chờ ở góc đường.
Một chiếc xe màu đen chầm chậm dừng trước mặt Thẩm Minh Dữu, cửa xe mở ra, một đôi chân dài mang quần tây đen bước ra trước tiên. Tóc của Giang Trầm được chải rất tỉ mỉ, áo quần hầu như không có lấy một nếp nhăn, bước chân đầu tiên hướng tới chỗ cô cũng đều như đo, vô cùng bình tĩnh trầm ổn.
Đúng là đã lâu không gặp, Thẩm Minh Dữu nghĩ.
“Anh về rồi.” Thẩm Minh Dữu mỉm cười với người vừa xuống xe.
Bước chân của Giang Trầm hơi khựng lại một chút.
Nụ cười ban nãy của Thẩm Minh Dữu vẫn giống như mỗi lần anh tan sở về nhà, nụ cười dịu dàng khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Giang Thầm lén thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng người vợ đã đưa ra lời đề nghị ly hôn khi gặp lại anh sẽ lạnh lùng lắm chứ. Nhưng vợ anh đã mỉm cười, nụ cười vẫn như trước, phải chăng bởi vì Thẩm Minh Dữu không còn giận anh nữa? Dù tới bây giờ anh vẫn không biết vì sao cô lại giận anh.
“Ừ, hôm nay anh vừa về.” Giang Trầm bế Niệm Niệm đang ngồi trên vali lên ước lượng: “Niệm Niệm nặng hơn rồi.”
“Lớn rồi tất nhiên sẽ nặng hơn.” Thẩm Minh Dữu xoa đầu Niệm Niệm, “Sao con không gọi ba?”
Mặc dù Niệm Niệm cũng đã năm tháng không gặp Giang Trầm giống như cô, nhưng mỗi cuối tuần, hai cha con đều gọi video cho nhau, dù lúc gọi điện một lớn một nhỏ không nói được quá hai câu, trong video ai cũng bận rộn nhưng Niệm Niệm không hề xa lạ với ba mình.
Nên Niệm Niệm cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba!”
“Ừ, chúng ta về nhà thôi.” Giang Trầm một tay bế Niệm Niệm, một tay đem vali chuyển vào cốp sau xe.