Ôn Cố tính tổng giá, bởi vì hành khách trên chiếc xe này của chú tài xế ít, cho nên phí quảng cáo khá thấp, một tháng năm ngàn đồng, giảm 50% tức là hai nghìn năm trăm, mấy lộ tuyến khác tương đối đắt hơn, một tháng mười nghìn đồng. Tiền trong tài khoản của cô đã tiêu mất một ít, bây giờ còn lại chưa tới tám mươi nghìn, phải tính toán kỹ rồi dùng mới được.
Sau khi thận trọng cân nhắc, cô chọn hai tuyến đường xe bus náo nhiệt nhất và tuyến đường cổng nhà mình đầu tư quảng cáo, chớp mắt đã tiêu mất hai mươi hai nghìn năm trăm. Nhưng chỉ những thứ này vẫn chưa đủ, đây chỉ là tiền quảng cáo. Cô phải tìm người thiết kế quảng cáo và sổ tay tuyên truyền. Đó cũng là một khoản chi tiêu khá cao. Cô lên mạng tham khảo phí thiết kế quảng cáo một lượt, sau đó cô nhìn tài khoản còn hơn năm mươi nghìn đồng đáng thương rồi rơi vào trầm tư.
Mấy hôm nay Ma Hữu luôn mất ngủ, từ ngày từ cục thủy điện trở về, anh ta như bị ma nhập, nằm mơ toàn là bóng dáng của nữ thần không nói, ngay cả ban ngày làm việc cũng sẽ xuất hiện ảo giác. Thiết kế quảng cáo liên tục mắc lỗi, cả người u mê nữ thần không thoát ra được. Sau một tuần rối rắm, cuối cùng anh ta quyết định đi tìm nữ thần, ngồi trên chuyến xe số 7, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc ngày càng hoang vắng. Anh ta thấp thỏm bất an, thấy hành khách khác lần lượt xuống trạm, chỉ còn một mình mình. Anh ta không nhịn được hỏi: "Chú ơi, thôn Ngô Đồng là ngồi chiếc xe này sao?"
Chú tài xế nói: "Đúng vậy, còn ba trạm nữa, cậu yên tâm, sẽ không lái lố trạm cho cậu đâu. Cậu là bạn của Ôn Cố nhỉ? Tôi cũng quen con bé, làng du lịch của con bé sắp khai trương rồi, còn chuẩn bị quảng cáo trên xe tôi đó."
Ma Hữu vừa nghe thôn Ngô Đồng còn có làng du lịch lập tức yên tâm, tốt xấu không phải là nơi hoang vu không bóng người, anh ta lắc đầu nói: "Tôi chỉ đi tìm người, không quen Ôn Cố."
*
Từ xe bus đi xuống, Ma Hữu liếc mắt nhìn thấy cổng chào cũ kỹ đối diện đường, còn có tấm biển mới toanh không ăn khớp gì trên cổng chào.
"Làng du lịch Thần Thú...Tên rất thú vị." Anh ta đi tới dưới cổng chào, nhìn thấy cổng thôn đã dựng một tấm bản đồ điện, bên trên đã hiển thị tuyến đường hướng dẫn và bố cục chi tiết bên trong thôn. Anh ta nghiêm túc nghiên cứu một lúc, quyết định tới nơi tiếp khách du lịch gần cổng thôn nhất xem thử.
Theo hướng dẫn tìm tới nơi tiếp khách du lịch, Ma Hữu nhìn ngó xung quanh, đi vào cổng. Đây là một tòa nhà không quá cũ kỹ so với viện lạc khác, bên trong bố trí vô cùng đơn giản, một bộ bàn ghế làm việc và một bộ ghế dài và trà kỷ bằng gỗ, cộng thêm vài cái tủ trữ đồ. Trong bình hoa trên trà kỷ đang cắm lan bạch cập tươi, trên cánh hoa còn đang lăn giọt sương, óng ánh đáng yêu.
Trong phòng không có một ai, anh ta qua loa dạo một vòng rồi quay người rời khỏi, đang nghi hoặc sao trong thôn này ngay cả một bóng người cũng khó tìm, xa xa nhìn thấy bên dưới một cái cây lớn trước mặt có một đứa trẻ ngồi xổm trên đất chơi bùn. Anh ta sải bước đi tới: "Bạn nhỏ, người lớn ở trong thôn đi đâu cả rồi?"
Ở khoảng cách gần, anh ta mới phát hiện đứa trẻ này không phải đang nghịch bùn, người ta đang trải một bàn cờ trên đất, tự chơi cờ với mình, hơn nữa còn là cơ vây đúng nghĩa.
Bạch Trạch ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, tiếp tục chơi cờ, nhàn nhạt nói: "Trưởng thôn ở ngoài ruộng, đi thẳng hai giao lộ rẽ trái tới cuối cùng là tới."
Ma Hữu ngồi xuống bên cạnh cậu ấy: "Bạn nhỏ, anh muốn tìm một chị gái xinh đẹp mặc váy đỏ, em biết không?"
Bạch Trạch vươn hai ngón tay mập mạp kẹp quân đen đặt lên bàn cờ, nghi hoặc nói: "Anh tìm Tất Phương? Bây giờ chị ấy ở hồ cho cá ăn, đi thẳng tới cuối rẽ phải."
Ma Hữu nhớ trên bản đồ ở cổng thôn có đánh dấu hồ, anh ta nhớ lại một lúc chắc chắn Bạch Trạch không chỉ sai đường, thế là nói tiếng cảm ơn với cậu ấy, vội vã đứng dậy chạy tới hồ.
Chạy một mạch tới bên hồ, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp khiến mình nhung nhớ, mất ăn mất ngủ. Chỉ có điều, cảnh tượng trước mắt và cảnh tượng trùng phùng trong tưởng tượng của anh ta có chút không khớp...
Lúc này, Tất Phương đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm động tĩnh mặt nước trong hồ, chị ấy biết có con người xa lạ ở gần đó đang nhìn mình. Nhưng chị ấy không rảnh quan tâm, bởi vì thức ăn sắp cắn câu rồi.
Mặt nước dần nổi lên bọt khí nhỏ, ánh mắt của chị ấy như điện, hai tay dùng tốc độ nhanh như chớp chọc vào trong nước, một giây sau, hai tay nhấc ra khỏi mặt nước. Một con cá lóc béo mập ngúng nguẩy giãy giụa trong tay chị ấy. Tất Phương cố nén nỗi kích động một hơi nước con cá này xuống, xách nó về tới bờ. Hôm nay chị ấy không mặc váy đỏ ngày đó, mặc váy siêu ngắn, một đôi chân thon dài xinh đẹp thẳng tắp hiện rõ mồn một dưới ánh mặt trời, khiến cho đôi chân và trên cẳng chân dính đầy bùn cũng không hề ảnh hưởng vẻ đẹp của chị ấy.