Đế Giang đã sống hơn mười nghìn năm, chưa từng sầu não vì tiền bạc, không thể ngờ mình sẽ có một ngày rơi vào bước đường này. Anh ấy thất thần ngồi xuống, từ bỏ chống cự, bày ra bộ dạng chấp nhận số mệnh: "Được thôi, nghe theo cô hết."
Phản ứng của thôn dân khác cũng không lớn như thế, mọi người vô cùng bình tĩnh tiếp nhận công việc này.
Thậm chí Tất Phương còn muốn ôm đồm hết tất cả truyền đơn: "Tốc độ của tôi rất nhanh, có thể thâu đêm mang tới từng nhà từng hộ, nhét vào trong thùng nhận thư, một đêm là có thể đưa hết."
Ôn Cố nghĩ kỹ, cảm thấy cách này không đáng tin lắm, tốc độ có thể chạy hết cả thành phố trong một đêm nếu bị camera bên đường quay được, vậy sẽ biến thành tin hot...Càng huống hồ bây giờ hầu hết các tòa lầu dân cư tiểu khu đều có gác cổng, quét đồng tử mới có thể lên lầu, lẽ nào vượt nóc băng tường leo lên? Cô nói ra mối lo trong lòng.
Tất Phương nhàn nhạt nói: "Chỉ cần đủ nhanh, tự nhiên sẽ không quay được, còn vượt nóc băng tường, cái đó có gì khó?"
Ôn Cố ngẩn người: "Vậy cũng không được, người lạ vốn không vào được tòa dân cư tiểu khu, trước cổng nhà đột nhiên có thêm tờ truyền đơn, chắc chắn sẽ rất lạ, lỡ như coi làng du lịch của chúng ta thành ổ trộm rồi tố cáo thì phải làm sao? Được rồi, chuyện này cứ quyết như vậy, ngày mai mọi người cùng nhau vào thành phố, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô nhìn thời gian, mới hơn bảy giờ, còn sớm, dứt khoát xâu hồng vừa hái buổi chiều rồi treo lên, phơi thành bánh hồng ăn.
Các thôn dân ngồi tại chỗ bất động, thấy trưởng thôn đi làm việc, mấy người chụm lại nhỏ giọng trao đổi.
Kỳ Lân: "Tiểu Thập, tu hành của trưởng thôn thế nào rồi? Có tiến triển không?"
Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Xuân Thập đã u ám mấy phần: "Không có."
Đế Giang buồn bực nói: "Rốt cuộc là sao vậy? Nếu đã không tìm sai người, theo lý mà nói không nên như vậy."
Phu Gia móc kim chỉ của anh ta ra vừa thêu thùa vừa nói: "Không tìm đúng cách, phương thức tu hành của mỗi người chúng ta đều khác nhau, chắc chắn cô ấy cũng có phương pháp tu hành riêng, chỉ có thể từ từ tìm kiếm."
Tất Phương cũng tán đồng suy nghĩ của Phu Gia: "Không vội được."
Đế Giang thở dài: "Chúng ta không vui, núi Ngô Đồng vội, một khi Huyết Ngô Đồng hoàn toàn khô héo, thế gian này sẽ không còn chốn dung thân cho chúng ta nữa."
Trong phòng đột nhiên rơi vào một mảnh trầm lắng, bầu không khí ngưng trọng.
Bạch Trạch tròn xoe đôi mắt, con ngươi giống như hạt lưu ly sáng tỏ dưới ánh đèn, cậu ấy nhìn Ôn Cố đang vùi đầu nghiêm túc bóc vỏ hồng trong viện bên ngoài, bỗng nhiên nói: "Nếu thật sự tới ngày đó, cũng là mệnh số của chúng ta, không thoát được, cho nên đừng xoắn xuýt nữa, chi bằng đánh vài ván cờ với tôi."
Tất Phương lườm cậu ấy, đứng dậy rời đi: "Tôi thà bắt thêm hai con cá."
Trong viện, Ôn Cố đã xâu xong một giỏ hồng, xách dây thừng nặng trịch giẫm lên ghế mắc lên nhánh cây, từng cái hồng màu da cam giống như đèn lồng nhỏ lơ lửng giữa không trung, rất đẹp. Treo xong một chuỗi, cô nhảy xuống ghế đang muốn cầm xâu khác, một bàn tay bỗng nhiên từ bên cạnh vươn ra giành trước xách hồng lên. Cô ngẩn người nâng mắt nhìn, thấy Xuân Thập nhẹ nhàng giơ tay treo hồng lên nhánh cây, nhân tiện chế nhạo cô nói: "Đồ lùn!"
"Sau đừng đừng leo ghế nữa, không với tới thì để tôi...Vốn dĩ đã không cao, cũng không xinh đẹp, leo lên leo xuống té ngã thì chân cũng phế luôn."
Ôn Cố cảm thấy mình thực sự rất tích cực, lại có thể nghe ra chút quan tâm từ trong lời chế nhạo của anh, cô hơi kiễng chân đập vai anh rồi xoay người về viện của mình: "Vậy thật sự cảm ơn anh, còn lại đều nhờ vào anh, tôi về nghỉ ngơi trước, cảm ơn."
Trong giỏ chỉ còn hai xâu hồng, Xuân Thập mỗi tay xách một xâu chớp mắt đã treo xong, sải bước đi lên ngăn cô lại: "Nói tiếng cảm ơn là xong? Cô phải nấu đồ ăn đêm!"
Treo hai xâu hồng mà thôi, mới thế đã tống tiền rồi! Ôn Cố lấy điện thoại ra chỉ thời gian trên màn hình cho anh xem: "Muộn như vậy ăn sẽ khó tiêu hóa, mau về phòng ngủ đi."
"Không sao, dạ dày của tôi tốt." Xuân Thập đẩy cô vào bếp: "Không ăn rau."