Tục ngữ nói, có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
Trước đây, các thôn dân vắt não cũng không thể giúp trưởng thôn đi lên đường tu hành, tối nay chẳng qua nấu bát mì nóng cho khách trú ăn, lại đột nhiên được thông thấu.
Xuân Thập là người phát giác đầu tiên, anh ném thẻ bài xuống lao vào nhà bếp, ló đầu hỏi: "Cô có thể cảm ứng được rồi?"
Ôn Cố mở mắt, điểm sáng nhỏ trong tầm nhìn lập tức biến mất, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được biến hóa nhỏ bé xảy ra của cơ thể, nghi hoặc gật đầu: "Hình như là vậy."
Xuân Thập: "Vừa nãy cô đã làm gì?"
Ôn Cố chỉ vào cái bát rỗng trên bàn: "Chỉ nấu bát mì."
Xuân Thập nhíu mày suy nghĩ một lúc, lộ ra biểu cảm vỡ lẽ: "Hóa ra là như vậy… vậy cô nấu thêm một bát nữa thử xem, vừa hay tôi cũng đói rồi."
Ôn Cố: "..." Cơm tối ăn còn chưa tới một tiếng đó, anh trai.
Cuộc đối thoại không đầu không đuôi của hai người khiến Bạch Sa mù mịt, cô bé không dám quấy rầy họ, lặng lẽ lau khô nước mắt ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn mặt bàn, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Thôn dân khác nghe tin chạy tới, biết được cuối cùng trưởng thôn cũng có thể tu hành, ai nấy đều vui tới phát khóc, trong đó phản ứng của Kỳ Lân là khoa trương nhất, gào khóc tại chỗ không nói, còn suýt chút nhào lên ôm đùi Ôn Cố, bị Xuân Thập và Đế Giang ngăn lại.
Ôn Cố lau mồ hôi, dứt khoát nấu sáu bát mì nước, mọi người đều có phần. Thế nhưng một nồi mì lần này đều bị ăn sạch, cô cũng không cảm thấy cơ thể có biến hóa gì. Lúc nhắm mắt lại, vẫn có thể nhìn thấy điểm sáng nhỏ trôi nổi đầy trời, nhưng nó lại không tới gần cô nữa, tựa như bị bức tường vô hình cách ly.
Xem ra trọng điểm không phải là nấu mì… lẽ nào là người ăn mì?
Cô suy tư một lúc, ánh mắt rơi lên người Bạch Sa, thấy cô bé cúi đầu co quắp vào trong góc trông đáng thương, không khỏi mềm giọng: "Bạch Sa, có lẽ em vẫn là học sinh cấp hai nhỉ? Một mình tới làng du lịch qua đêm, ba mẹ sẽ không lo lắng sao?"
Bỗng nhiên bị điểm tên, Bạch Sa hơi căng thẳng, cô bé không giỏi nói dối, thành thật nói: "Em không muốn về trường đi học, ở đó, em luôn bị người khác bắt nạt, cũng không có bạn bè, ba và dì đều rất bận, họ không tin em, chỉ sẽ bảo em nghe lời đừng ầm ĩ, em thật sự không muốn về nữa. Trưởng thôn, chị đừng đuổi em đi, em trả nổi tiền phòng, cũng có thể phụ giúp làm việc vặt..."
Hóa ra là bị người ta bắt nạt bỏ nhà đi, Ôn Cố lập tức hiểu ra: "Nhưng em vẫn còn nhỏ, không thể không học hành. Đó là hại mình, lớn lên em sẽ hối hận. Em từng phản ánh chuyện này với giáo viên chưa, hoặc báo cảnh sát, chuyển trường cũng được, người khác phạm lỗi, sao em có thể làm người hi sinh."
Bạch Sa lắc đầu, ủ dột nói: "Vô dụng, Mạnh Vũ là con trai của dì, học vừa giỏi vừa được người ta thích, mọi người đều tin cậu ấy, ngay cả giáo viên cũng thiên vị cậu ấy. Hơn nữa cậu ấy rất thông minh, em không nắm được điểm yếu của cậu ấy..."
"Thế này có gì đáng sợ đâu, cậu ta ức hiếp em, em không thể phản kháng sao, đánh lại." Bạch Trạch vung nắm đấm nhỏ, trông không hề có sức uy hiếp nào.
Kỳ Lân vuốt râu nói: "Đừng sợ, ông ban cho cháu một điềm lành, sau này ai dám ức hiếp cháu, sẽ gặp xui xẻo."
Cô bé này giúp trưởng thôn thông thấu, ông ấy thực sự rất vui, bèn ra tay giúp đỡ một chút, chẳng qua là chuyện động vài đầu ngón tay thôi.
Ôn Cố liếc nhìn ông ấy, câu này nói quá thần thú rồi, người bình thường đâu cho là thật, nghe giống như trò đùa. Cô nhìn Bạch Sa quả nhiên lộ ra vẻ ngơ ngác, vội vàng bổ sung giải thích: "Ý của ông lão này là chúc em may mắn, ông ấy là người có phúc vận nhất trong thôn bọn chị, tiếp nhận chúc phúc của ông ấy, em nhất định sẽ may mắn."
Bạch Sa ngơ ngác cúi đầu nhìn người mình, sau khi ăn xong mì, cô bé cảm thấy toàn thân ấm áp thoải mái. Mà sau khi ông lão vừa nãy nói chúc phúc với cô bé, cô bé đã cảm thấy thoải mái hơn, toàn thân nhẹ tuênh ấm áp, giống như có tinh lực không tiêu xài hết, cực kỳ phấn chấn cực kỳ có sức lực, ngay cả cảm xúc tự ti nhát gan cũng tựa như bị phai nhạt đi. Kết hợp với sự thay đổi của bản thân để nghĩ, cô bé lập tức tin lời của Ôn Cố: "Cảm ơn trưởng thôn, cảm ơn ông. Có được chúc phúc, sau này cháu thật sự sẽ không bị bắt nạt nữa sao?"
"Cháu về trường thử xem là biết." Kỳ Lân cười hiền từ.
Đêm đó, Bạch Sa ngủ ở căn viện đối diện Ôn Cố, chăn đệm trong thôn thực sự quá thoải mái, cô bé ngủ rất ngon, không gặp ác mộng nửa đêm.