Thời Khanh Lạc không nghĩ tới Tiêu đại lang lại lớn lên tuấn mỹ như vậy.
Nàng duỗi tay sờ trán của đối phương, vô cùng nóng, sợ là hơn 39 độ rồi.
“Hắn bị sốt vô cùng lợi hại, còn như vậy thì không thể sống được nữa.”
Nàng xoay người lại, tiếp tục nói với Tiêu mẫu: “Chắc thuốc của ta có tác dụng với hắn, các người muốn thử một chút không?”
Tiêu mẫu gật đầu không chút do dự: “Muốn thử muốn thử.”
Hiện tại trong nhà đã không còn đồ gì nữa, nhi tử sắp bị sốt đến chết rồi, các nàng cũng không có tiền bốc thuốc, còn không bằng thử một chút.
Thời Khanh Lạc gật gật đầu, “Được, mấy người đi rót nửa chén nước ấm đến đây, ta lấy thuốc ra cho hắn uống.”
Tiêu mẫu lập tức để nữ nhi đi lấy nước.
Thời Khanh Lạc duỗi tay từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc hạ sốt liều mạnh, thật ra là nàng lấy ra từ trong không gian.
Vừa rồi thay quần áo, Tiêu mẫu đi ra ngoài, cho nên còn tưởng rằng thuốc này là mới vừa rồi Thời Khanh Lạc thay quần áo lấy ra bỏ vào.
Tiêu đại lang đang hôn mê không thể nuốt thuốc xuống được, cho nên chờ nước đến, Thời Khanh Lạc nghiền thuốc thành bột bỏ vào trong nước ấm hòa tan ra.
Sau đó để cho Tiêu mẫu đỡ Tiêu đại lang lên đút thuốc cho hắn, rốt cuộc đây là cổ đại, còn phải chú ý nam nữ khác biệt.
Sau khi đút thuốc xong, ba mẹ con Tiêu mẫu sinh ra một loại chờ mong.
Thời Khanh Lạc lại để lại mấy viên thuốc hạ sốt cùng một viên tiêu viêm, để cho Tiêu mẫu cách một khoảng thời gian thì đút cho Tiêu đại lang uống.
Nếu lại phát sốt thì cứ cho uống thuốc hạ sốt, không phát sốt thì không cần cho uống.
Tiêu mẫu cảm ơn liên tục.
Thời Khanh Lạc nhớ tới chuyện mình còn muốn bắt cá, bằng không trời chiều rồi thì sẽ không dễ bắt.
Vừa lúc quần áo giặt sạch còn phơi trong sân chưa khô, nàng liền nói một tiếng, đi bắt cá trước.
Tiêu nhị lang nghe nói nàng muốn bắt cá, không nhịn muốn đi theo.
Vừa rồi tỷ tỷ của cậu Tiêu Bạch Lê, giúp cậu xoa chân, đã không còn đau nữa.
Thời Khanh Lạc rất thích đứa bé này, vì thế liền dẫn theo cậu cùng đi.
Có Thời Khanh Lạc ở đó, Tiêu mẫu cũng đồng ý.
Tới bờ sông rồi, Thời Khanh Lạc cầm lấy một nhánh cây có đầu bén nhọn, xắn quần lên đi xuống sông.
Một lát sau, liền đâm được mấy con cá.
Tiêu nhị lang thấy thế đôi mắt đặc biệt sáng lên, vừa giúp đỡ nhận cá vừa kích động nói: “Tỷ tỷ thật là lợi hại.”
Thời Khanh Lạc cười tự tin nói: “Chứ gì nữa!”
Sau khi hai người bắt được năm con cá, liền cầm theo thùng gỗ trở về Tiêu gia.
Lúc này cửa Tiêu gia có một chiếc xe ngựa dừng ở đó.
Hai người mới vừa đi đến cửa sân, bên trong truyền đến tiếng khóc thảm thiết của Tiêu mẫu.
“Không cần, cầu xin các người không cần mang Bạch Lê đi, con bé không gả chồng.”
Đây là tiếng khóc cầu xin của Tiêu tiểu muội, “Đại bá mẫu, ta không gả chồng, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi.”
Một giọng nói chang chua đanh đá truyền đến, “Ta nhổ vào, đồ không biết tốt xấu. Ngô gia ở huyện thành chính là một phú hộ, có thể gả vào nhà bọn họ là nha đầu Bạch Lê có phúc khí.”
“Nó là người của Tiêu gia chúng ta, lão thái thái làm chủ để nó gả chồng, nó phải gả, tiện phụ ngươi ngăn cản cũng vô dụng.”
Tiếp theo là giọng nói tràn đầy tuyệt vọng của Tiêu mẫu: “A, ta liều mạng với ngươi.”
Hai người Thời Khanh Lạc đẩy cửa sân ra, liền thấy Tiêu mẫu đang đánh tới một phụ nhân cường tráng.
Ngoài phụ nhân cường tráng này ra trong sân còn có một người phụ nhân khác nữa đang lôi kéo Tiêu Bạch Lê.
Mà mấy người đứng trong viện, đúng là khéo Thời Khanh Lạc cũng quen biết, chính là đám lão ma ma thiếu chút nữa dẫn nàng đi đến Ngô gia lần trước.
Đồng thời nàng cũng cảm thấy không có lời nào để nói, chẳng lẽ đây chính là duyên phận?
Bên này nàng từ hôn, không muốn gả đi đến Ngô gia chôn cùng với Ngô công tử, lúc này Tiêu tiểu muội nhà họ Tiêu bị bắt đi……
Tiêu mẫu vừa đánh ngã phụ nhân cường tráng kia, nhưng cũng làm cho mình té ngã xuống đất.
“Tiện nhân này, lá gan cũng lớn rồi, xem ra lão nương không cho ngươi chút dạy dỗ thì không được rồi.”
Sắc mặt của phụ nhân cường tráng rất khó coi, từ trên mặt đất bò dậy nhào qua, cưỡi lên người Tiêu mẫu giơ tay muốn đánh xuống.
Ai biết mới vừa giơ tay lên, còn chưa đánh lên mặt Tiêu mẫu, đã bị người ở phía sau bắt lấy tay.
Bà ta quay đầu thì thấy được một tiểu cô nương xa lạ, vừa thấy ăn mặc đã biết người trong thôn.
Vì thế cau mày hung dữ nói: “Ngươi là ai? Đừng xen vào chuyện này, nếu không lão nương cũng ra tay đánh ngươi đấy.”
Tiêu mẫu thấy Thời Khanh Lạc xuất hiện, còn chủ động đi kéo Tiêu đại bá mẫu, trong lúc nhất thời căng thẳng không thôi.
Người đại tẩu này của bà chính là người đàn bà đanh đá nổi tiếng nhất thôn, mắng chửi người đánh người đều rất hung dữ, bà không muốn cô nương cứu con bị lại bị liên lụy ăn đánh.
Vì thế vội vàng mở miệng nói với Tiêu đại bá mẫu: “Cô nương ấy chỉ là một người đi ngang qua mà thôi, ngươi muốn đánh liền đánh ta đi, chuyện này không liên quan đến cô nương ấy.”