Nguyên chủ đã biết chân tướng, tất nhiên sẽ không muốn đi. Sau đó mẫu thân ruột thịt này mạnh mẽ lôi kéo nguyên chủ đi, còn cho nguyên chủ mấy cái tát, đè trên mặt đất đánh một trận.
Trong lúc tránh né xô đẩy, đầu của nguyên chủ đập vào cục đá nhọn chết tại chỗ, sau đó linh hồn liền đổi thành nàng. Ngưu thị không nghĩ tới nữ nhi thành thật yếu đuối của mình, vậy mà dám bắt lấy tay mình hòng phản kháng.
Bà ta tức giận đến mức mặt đều đen “Nha đầu chết tiệt kia, là do ngươi tự tìm lấy.” Bà ta duỗi một cái tay khác bắt lấy Thời Khanh Lạc, muốn đem nàng kéo ra đại môn.
Xe ngựa Ngô gia đang chờ ở cửa.
Thời Khanh Lạc né tránh tay của mụ, lại kéo cái tay đang kéo cổ tay của nàng ra.
Sau đó thừa dịp Ngưu thị chưa chuẩn bị, lùi lại một bước, vọt vào phòng chất củi.
Nàng nhanh chóng từ một góc phòng chất củi, tìm ra mấy cái quả cầu nhỏ màu đen rơi rụng trên mặt đất, lúc này mới lại đi trở về trong viện.
Trong viện không chỉ có Ngưu Thị, còn có gia gia nãi nãi, một nhà đại bá, một nhà nhị bá, một nhà tứ thúc của nguyên chủ. Nhưng những người này không chỉ thờ ơ lạnh nhạt đối với chuyện này, vị tứ thúc đã thi đỗ Đồng sinh của nguyên chủ còn là người khởi xướng chuyện này.
Nếu không phụ mẫu nguyên chủ sinh hoạt sống ở nông thôn, hoàn toàn không có khả năng biết chuyện của Ngô gia ở huyện thành.
Tối hôm qua nguyên chủ nghe hai vợ chồng Ngưu thị có nói, chờ sau khi lấy được một trăm lượng này, phải cho vị tứ thúc này năm mươi lượng, dùng cho việc đi thi tú tài của gã, lại giao ba mươi lượng làm tiền chung cho cả nhà.
Cho nên chuyện muốn bán nguyên chủ đi, toàn bộ Thời gia đều không ai trong sạch cả. Cũng vào lúc này Ngưu thị xông tới, trong tay còn cầm một sợi dây mây. “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có thể gả vào cửa Ngô gia, đó là phúc khí của ngươi, một đứa Tang Môn tinh như ngươi, đừng có không biết mình đang ở trong phúc.”
Từ sau khi sinh ra đứa con gái này bị khó sinh, bà ta lại liên tiếp sinh ra ba con gái, dẫn tới hiện tại tam phòng bọn họ ngay cả một đứa con trai cũng không có, ở nhà cũng không dám ngẩng đầu.
Bà ta vẫn luôn cho rằng đứa con gái này chính là đến khắc mình, là Tang Môn tinh của tam phòng bọn họ.
Bà ta thật sự cảm thấy có thể đi đến huyện thành làm phu nhân chôn cùng với công tử Ngô gia nhà giàu kia, chính là phúc khí của cái đứa mệnh cứng Tang Môn này.
Thời Khanh Lạc trợn trắng mắt, “Nếu gả vào Ngô gia là phúc khí lớn như vậy, vậy không bằng bà gả qua đi, phúc khí như vậy ta nguyện nhường cho bà.”
Mẫu thân khốn kiếp này thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo.
Người ngồi ở trong viện cũng không nghĩ tới, Thời Khanh Lạc sẽ nói ra loại lời như vậy, quả thực rất bất hiếu. Ngưu thị một nghẹn họng, lời này của nha đầu chết tiệt kia quá độc đi, nếu truyền ra ngoài nó còn làm người như thế nào nữa?
Bà ta vô cùng tức giận, cầm lấy dây mây, muốn trói Thời Khanh Lạc, “Ngươi, cái đứa Tang Môn tinh này, vậy mà dám nói bậy, lão nương đánh chết ngươi.” Thời Khanh Lạc cũng không phải là nguyên chủ.
Nguyên chủ là cố kỵ hiếu đạo, còn khát vọng tình thân đã lâu, chịu thương chịu khó làm việc, bị đánh cũng sẽ không trốn. Nàng linh hoạt né tránh dây mây của Ngưu thị, hai người cứ ở trong sân một người đuổi, một người chạy.
Lúc này một lão ma ma được Ngô gia đặc biệt phái đến, nhíu nhíu mày. “Nếu cứ tiếp tục chậm chạp như vậy, khi trở về thành sẽ bị muộn.”
Thời lão thái nghe bà ta nói như vậy, đầu tiên là cười nịnh nọt xin lỗi.
Sau đó xoay người, nghiêm mặt quát lớn với Ngưu thị, “Xe ngựa Ngô gia còn chờ ở bên ngoài đó, đừng cọ tới cọ lui làm người ta chờ sốt ruột nữa.”
Lúc này Ngưu thị mới dừng lại, quay đầu trừng mắt trượng phu của mình, “Còn không qua đây giúp đỡ.”
Lúc đầu Thời lão tam còn đang ngồi, nghe vậy vẻ mặt trở nên hung dữ lên.
Ông ta không kiên nhẫn nhìn về phía Thời Khanh Lạc, “Nha đầu chết tiệt kia, là chính ngươi lại đây, hay là lão tử đến đó bắt ngươi?”
Thời Khanh Lạc biết vì một trăm lượng cả gia đình cực phẩm này của nguyên chủ, không có khả năng buông tha cho nàng.