Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sau Khi Xuyên Đến Tôi Dựa Vào Vợ Kiếm Ăn

Chương 10: 10

Chương 10: 10

Ngưu Thúy Hoa nhìn hắn, tiếp tục đếm tiền đồng, phát hiện thiếu mất hai mươi đồng, nàng không hỏi gì, ném xâu tiền thiếu cho Tô Vũ.

“Tự cầm.”

Tô Vũ sờ mũi, bỏ tiền vào lọ sành ở đầu giường ngay trước mặt Ngưu Thúy Hoa, đậy ván ở bên trên.

“Đâu có giấu bạc như vậy.”

Ngưu Thúy Hoa bĩu môi lẩm bẩm một câu.

Tô Vũ lại yên lặng ngồi bên cạnh nàng, ngẫm nghĩ lại đứng dậy đến chỗ lọ sành lấy mười đồng bỏ vào túi.

Ngưu Thúy Hoa liếc nhìn.

“Chờ sửa nhà xong, ta sẽ đi đổi ngân phiếu thành bạc.”

“Ừ, bạc khá tốt.”

Tô Vũ phụ họa, có lẽ Ngưu Thúy Hoa cũng quen thái độ ngậm bồ hòn làm ngọt của hắn, bèn giơ tay đuổi người.

“Được rồi, chàng mau đi ra ngoài, gọi Đại Nữu về, mỗi ngày chỉ biết lang thang ở bên ngoài.”

Tô Vũ cười ha hả đi ra ngoài.

Hắn cũng không biết đi đâu tìm Đại Nữu ham chơi, chỉ đành tùy ý đi dạo trong thôn.

“Đại Vũ ca.”

Tô Hàm ở thư phòng đọc sách, đôi mắt hơi mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, từ xa đã thấy bóng dáng của Tô Vũ, hắn để sách xuống đi ra ngoài.

“...

Ơi.”

Tô Vũ mở miệng, không biết tên đối phương nên chỉ có thể mập mờ đáp một tiếng.

Tô Hàm có thân hình cao gầy, tướng mạo tuấn tú, mặt mày tươi cười che giấu sự sắc sảo.

“Đại Vũ ca đến nhà đệ ngồi đi.”

Hắn ta tiến lên không nói lời nào mà kéo Tô Vũ, Tô Vũ đời trước chăm chỉ học tập và làm việc dẫn đến việc độc thân vội vàng tránh thoát.

“Ta có thể tự đi, đừng kéo!”

Tô Hàm sầm mặt không nói lời nào, nhưng sau khi dẫn hắn vào thư phòng thì nhìn ra ngoài, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đại Vũ ca, lần trước huynh rơi xuống sông, từ xa ta thấy một bóng người chạy trốn, huynh còn nhớ là ai không?”

Gương mặt dịu dàng của hắn ta lại mang theo tính công kích, trái tim nhỏ bé của Tô Vũ sợ hãi run rẩy, hoảng sợ lui về sau một bước.

“Ta không nhớ...” Hắn vừa đối diện với người mạnh mẽ là sợ, nhìn ánh mắt sắc bén của Tô Hàm lại cẩn thận lui một bước.

“Ta không thấy rõ mặt mũi của người đó...”

Tô Hàm thấy hắn đúng là không nhớ, nhíu mày ngồi vào trên ghế suy nghĩ.

Tô Vũ lén lút quan sát một lát, thấy hai chữ “Tô Hàm” ưu tú trên giấy tuyên trắng.

“Tô Hàm.”

Hắn nhỏ giọng đọc, Tô Hàm ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đại Vũ ca, có phải huynh nhớ ra gì đó không?”

“Không, không...

chỉ muốn hỏi xem ta có thể đi trước không, ta phải đi tìm Đại Nữu.”

Tô Vũ vội vàng xua tay, lên tiếng phủ nhận.

“Huynh về đi, nhưng mà chú ý, đệ nghi ngờ lần đó có người cố ý đẩy huynh xuống nước.”

Tô Vũ bị dáng vẻ nghiêm túc của Tô Hàm dọa lại run rẩy, hắn cứng ngắc cười nói: “Không, không thể nào đâu, mọi người là hàng xóm cùng quê, lại là bằng hữu thân thích, bình thường ta cũng không gây thù chuốc oán với ai...”

Tô Vũ không xác định lắm.

Hắn vốn không biết chuyện trước đây của “Tô Vũ”.

Hơn nữa hắn vừa mở mắt, Ngưu Thúy Hoa đã chất vấn hắn tại sao tìm chết, hắn luôn cho rằng vì “Tô Vũ” không chịu nổi tình dục không thể thỏa mãn của Ngưu Thúy Hoa, khiến “Tô Vũ” cảm thấy mình không giống nam nhân...

“Cẩn thận chút không phải chuyện xấu.”

“À à, được, ta sẽ cẩn thận.

Cảm ơn đệ, Tô Hàm, vậy ta đi về trước.”

Tô Vũ chạy mất dạng.

Hắn sợ người tài giỏi, càng sợ người ngồi trên vị trí cao nói một là một như Tô Hàm.

“Phù...” Vỗ trái tim vì sợ hãi mà đập lung tung: “Cảm thấy đối diện với một đại lão siêu cấp!”

Tô Hàm cũng đi ra muốn bảo hắn cẩn thận đừng bị ngã: “...”

Hắn ta già như vậy sao? Tuổi tác của hắn ta còn nhỏ hơn Đại Vũ ca!

“Đại Vũ ca, chú ý dưới chân, đừng bị ngã.”

Tô Vũ lảo đảo, quay đầu cười gượng.

“Được, được.”

Hắn cố giả bộ bình tĩnh đi về phía trước, sau khi vòng đến một góc, không cảm nhận được ánh mắt của Tô Hàm nữa thì vai mới thả lỏng.

Cảm giác như hình với bóng này giống như lúc đi học giáo viên dùng “ánh mắt chết chóc” đột nhiên xuất hiện ở sau cửa, còn có giáo viên lớp bên cạnh đu dây từ tầng năm xuống tầng hai nhìn chằm chằm học sinh từ cửa sổ...

Đều không phải ký ức tốt đẹp gì!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch