Con trai đi học thì chỉ có tám đứa, do thôn trưởng nói biết chữ thì đi ra ngoài dễ tìm việc, nên người trong thôn mới đưa tới.
Học phí gì đó cũng chỉ cần mấy đồng, hoặc là mấy quả trứng gà trứng vịt.
“Chồng ta bảo ta đưa Đại Nữu tới, đi theo Tam thúc công học chữ.” Ngưu Thúy Hoa cong môi, đặt Đại Nữu xuống.
Đại Nữu khôn khéo đứng bên chân nương mình, lanh lợi cười với Tam nãi nãi.
Tam nãi nãi ngẩn người.
“Được, nếu vậy thì cháu để Đại Nữu ở lại.” Giọng điệu của Tam nãi nãi dịu dàng: “Nhưng giấy bút và nghiên phải do nhà cháu tự chuẩn bị.”
Mọi người đều không giàu có, lúc đầu đều cầm nhánh cây viết trên đất, viết quen rồi thì nhà có điều kiện sẽ mua mấy xấp giấy bản rẻ nhất cho con luyện, không điều kiện cũng chỉ đành tiếp tục dùng nhánh cây.
Tam nãi nãi không biết đám Ngưu Thúy Hoa để Đại Nữu học chữ là vì để biết mấy chữ, hay vì để cô bé có tri thức hiểu lễ nghĩa như những tiểu thư khuê các kia, chỉ để Ngưu Thúy Hoa tự quyết định.
“Bọn ta đã bàn bạc xong, bọn ta không hiểu những thứ này nên đưa bạc xin bà và Tam thúc công cầm giúp Đại Nữu, cũng không cần loại vô cùng tốt, chỉ chọn loại rẻ nhất là được.”
Tối qua Ngưu Thúy Hoa đã bàn bạc chuyện này với Tô Vũ, trong lòng có tính toán trước.
Nhờ hai người già tiện thể mang hộ mấy xấp giấy cũng không tốn sức, tết nhất họ tặng chút đồ ăn cho hai trưởng bối là được.
“Được, chuyện này ta có thể làm chủ.” Tam nãi nãi thật lòng thật dạ mỉm cười, vẫy tay về phía Đại Nữu: “Đại Nữu, đến chỗ Tam nãi nãi nào.”
Đại Nữu nhìn Tam nãi nãi, lại nhìn nương mình.
Ngưu Thúy Hoa gật đầu với cô bé, cô bé mới vui mừng chạy tới.
“Tam nãi nãi.”
“Đứa bé ngoan.”
Tam nãi nãi xoa đầu cô bé, Ngưu Thúy Hoa vội vàng đưa tiền đã chuẩn bị từ sớm cho Tam nãi nãi.
Tam nãi nãi nhận lấy, Ngưu Thúy Hoa lại dặn dò Đại Nữu mấy câu.
Chờ Tam nãi nãi dẫn Đại Nữu đến nhà chính mà Tam gia gia dạy học ở bên cạnh, nàng mới xoay người về.
Trong thôn không nghiêm trọng vấn đề giới hạn nam nữ, Đại Nữu còn nhỏ, học với mấy đứa con trai cũng không sao, qua thêm mấy năm thì sẽ có tính toán khác.
Ngưu Thúy Hoa không về thẳng nhà, mà đến nhà Tô Nhị Hà mở quán đậu phụ trong thôn mua ba miếng đậu phụ.
“Tam đường thẩm.”
Nàng xách đậu phụ đi về nhà, mấy đứa bé xách thùng gỗ đụng phải nàng từ phía đối diện.
“Đại Ngưu, hôm nay đánh cá sao?”
Ngưu Thúy Hoa nhìn vào trong thùng gỗ, một con cá lớn chừng bằng tay, lừ đừ vỗ đuôi.
“Bắt được một con.” Đại Ngưu cầm thùng gỗ đến gần cho Ngưu Thúy Hoa nhìn.
“Cá thật lớn, mau về nhà đi, nhớ đừng đi giữa hồ, bên đó nước sâu, cũng nhiều cỏ, không an toàn.”
Trong thôn có một cái hồ rất sâu, phía dưới còn mọc đầy bèo đã nở hoa.
Ngày nóng, trẻ con trong thôn đều thích bơi lội ở đó.
Hằng năm trong thôn đều tổ chức dọn bèo, vạch phạm vi cho chúng bơi, trước đó từng có đứa bé bơi qua vạch mà bị bèo cuốn lấy.
“Thẩm thẩm, ta bắt được ở nơi bình thường bọn ta hay bơi đó.” Đại Ngưu cười hì hì, răng trắng đến mức phát sáng.
Vừa đi vừa nói chuyện với Đại Ngưu, Ngưu Thúy Hoa xách đậu phụ về đến nhà.
Tô Vũ thật sự không giúp nổi việc dỡ xà nhà, ngồi xổm dưới hàng rào tre quan sát.
Ngưu Thúy Hoa dựng tạm một cái bếp để nấu cơm, Tô Vũ nhìn thấy nàng thì vội vàng ngừng suy tư, ôm mấy cây củi đến cho nàng.
“Thúy Hoa, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?”
Tô Vũ không quá muốn ăn cháo ngô với món thập cẩm cho lắm, mặc dù đang lúc ít dầu thiếu muối, thịt hầm các loại rau củ và nấm thực sự mỹ vị.
“Thịt heo hầm đậu phụ mộc nhĩ.” Ngưu Thúy Hoa nhanh chóng nhóm bếp, hiếm thấy rót nước vào nồi.
Tô Vũ cũng không biết nàng sẽ nấu cái gì, đứng bên cạnh đống lửa mà sờ mũi, được một lúc thì nóng toát mồ hôi.
Ngưu Thúy Hoa chưng một nồi cơm ngô, cũng không gọi Tô Vũ giúp đỡ, thịt đang hầm trong nồi, nàng tự ra vườn rau nhỏ hái về một bó cải xanh.
“Cha, đại bá, mọi người xuống ăn cơm trước, nghỉ ngơi một lát rồi lại làm việc.”