Trưởng tộc gật đầu nói: "Ở bên phía xưởng may mặc không có thiếu một ngày nửa ngày này, người Cố gia chúng ta cũng không thể để Tiền gia gia giúp đỡ hoài, đây không phải là đang vả vào mặt tộc đứng đầu Cố gia của chúng ta sao? Hơn nữa, ta nghe nói rằng Cố Thừa Duệ biết y thuật, sau này có bệnh nào cần được chạy chữa gấp thì cứ đi tìm hắn trị cho, tuyệt đối đừng khiến cho mối quan hệ người nhà ban đầu trở nên cứng đờ."
"Lúc trước, khi bọn họ dọn ra riêng ở, chúng ta không có quản, hiện tại dù cho có quản thì người ta cũng chưa chắc nhớ tới công lao của chúng ta." Lúc này, vợ của tộc trưởng - Vương thị mở miệng nói.
"Đúng vậy, nếu trước đây chúng ta chịu ra tay hỗ trợ thì có khác nào là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho họ không, còn bây giờ đi qua hỗ trợ thì nhiều lắm chỉ được xem như dệt hoa trên gấm thôi." Cố Thừa Ân phụ họa nói.
Quan trọng là hắn ta cũng không ưa nhìn bộ dáng nhìn không ra là nam hay nữ, vừa hờ hững lại vừa lạnh lẽo của Cố Thừa Duệ, nhìn giống như đang có ai thiếu hắn một trăm lượng bạc vậy.
"Dệt hoa trên gấm cũng đỡ hơn là đứng ngoài bàng quan nhiều." Trưởng tộc tức giận, ông ta nói đến đây thì dừng một chút: "Ồ đúng rồi, nhà chúng ta không phải còn một chút vật liệu gỗ sao, mặc dù nó không thể chế tác thành đòn dông* được, nhưng nếu để đóng thành xà nhà thì vẫn là không thành vấn đề. Còn có một ít cây lương thực dư lại đó, mặc dù không nhiều nhưng cũng thể hiện được tấm lòng mà."
*Đòn dông là bộ phận cao nhất của một ngôi nhà. Nó giống như một cái xương sống của ngôi nhà, che chở và bảo vệ cho gia chủ.
"Ồ." Cố Thừa Ân bất đắc dĩ lên tiếng, sau khi ăn cơm xong thì hắn ta dẫn theo đệ đệ Cố Thừa Tự quay người đi làm việc.
Mà trưởng tộc thì đứng dậy nói với Vương thị: "Một hồi nữa, ngươi mang chút đồ ăn qua bên bển thăm bọn họ đi, xem xem bên đó có gì cần hỗ trợ không."
Ông ta nói xong thì đi ra ngoài, đi đến quầy bán lương thực mua chút cao lương, sau đó ghim cây chổi cùng nắp chậu lên.
Mặc dù những vật này không đáng tiền cho lắm, nhưng mà trong sinh hoạt ắt là vật không thể thiếu.
Vương thị nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc và bận rộn của ông ta, khẽ thở dài, sau đó cõng cái gùi lên lưng, bà ta đi xuống tầng hầm ngầm lấy ra mười trái củ cải, một trái dưa Đại Đông, hai trái dưa tiểu Nam, cùng một chút đồ ăn.
Cuối cùng, bà ta bỏ tất cả mọi thứ lên xe bò mà hai anh em Cố Thừa Ân đã dọn dẹp và sắp xếp xong: "Đi đi, chở hộ ta chuyến này, các ngươi nhớ nhìn xem bọn họ có gì cần hỗ trợ thì phải nhào lên giúp nhé."
"Vậy mẹ lên xe đi." Cố Thừa Ân gật đầu nói.
"Hôm nay trời đẹp mà, thôi cứ để ta đi bộ." Vương thị nói xong thì trực tiếp đi ra ngoài.
Hai anh em thấy vậy thì đành phải vội vàng đẩy xe đi theo.
Chờ đến khi bọn họ tới, đám người cũng đang bắt tay vào làm việc.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy bọn họ mang theo đồ vật tới, hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đứng dậy nghênh đón nhận lấy: "Đại nương, Thừa Ân ca, Thừa Tự ca, các ngươi tới rồi à."
Chu Oánh thấy có người cũng đứng lên theo hắn, nàng cũng lên tiếng chào hỏi từng người trong đó.
"Đây không phải là do đại bá của ngươi nghe nói các ngươi mua tòa nhà muốn sửa nóc phòng sao, ông ấy sợ các ngươi không có đủ vật liệu nên để bọn ta đưa tới nè." Vương thị vừa cười vừa nói.
"Để cho đại bá lo lắng rồi, trước mắt chúng ta thật đúng là đang thiếu vật liệu gỗ, vì thế cháu trai ta không khách sáo đâu." Cố Thừa Duệ chần chờ một chút sau đó sảng khoái nhận đồ.
Bởi vì mặc kệ đối phương tới đây để chơi trò tình thân mến thương, hay là còn có mưu đồ khác, trước mắt mà nói hắn không hề có lý do từ chối, nếu không khẳng định sẽ trở mặt với nhà bọn họ.
Có điều theo như hắn biết, con người của trưởng tộc cũng không tệ lắm, bằng không thì ông ta dễ gì giao ra một trăm mẫu đất với tiền hoa hồng của xưởng ép dầu cho Cố gia.
Cho nên hắn không ngại thử kết thân với bọn họ một chút, nghĩ tới đây hắn lập tức tiến lên nhiệt tình đi về phía xe bò.
Ở phía bên này, hai anh em Cố Thừa Ân nhìn thấy Cố Thừa Duệ đã thay đổi, không còn kỳ lạ và âm u như ngày xưa nữa, ngược lại họ rất nhiệt tình chấp nhận dáng vẻ hiện tại của hắn, hai người cùng liếc nhau một cái, bắt đầu vui vẻ lên tiếng chào hỏi, ba người lập tức vội vàng dỡ xe cùng nhau.
Bên phía Chu Oánh thì nàng mời Vương thị ngồi xuống một bên rồi nói: "Đại nương, người ngồi đi, để cháu dâu ta đi rót chén nước cho người."
"Không cần đâu, đi chi cho mệt, lúc ở nhà ta uống đủ nước rồi mới tới đây, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đỡ chiếu lên che nóc nhà lại, để các ngươi còn sớm dọn vào ở nữa chứ." Vương thị nói xong thì đứng dậy làm hộ công việc của Cố Thừa Duệ với nàng, hai người vội đỡ cái chiếu lên.
Nhưng trông hắn ngồi thẳng tắp dựa lưng như vậy trông giống như chiến sĩ kiên định phải bảo vệ trận địa tới hơi thở cuối cùng vậy.
Nghĩ đến đây trong mắt nàng không khỏi rưng rưng nước mắt.
Sau khi nàng xem xét xong, nam tử kia lập tức ngước mắt nhìn lại, đầu tiên là ánh mắt cảnh giác và sắc bén, sau đó nhanh chóng biến thành ánh mắt đầy nhu tình.
Bởi vì nguyên chủ là nữ tử truyền thống, còn là sao chổi bị vứt bỏ sau khi xung hỉ thất bại bị người ta ghét nữa.
Gần một tháng hành hạ khiến nàng tự ti chết lặng, nàng không thể nào thẳng thắn nhìn thẳng hắn như vậy được.
Nhất là khi nhìn thấy giọt lệ trong mắt nàng, hắn càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình.