Chương: Chạm mặt Shared by: epubtruyendich.com === oOo === "Ta phục ngươi rồi!" Từ Phi giơ ngón tay cái lên.
Đám người đi vào mật thất ở bên trong, nơi đó, có một gốc cỏ non màu tím chập chờn bên trong băng tuyết, đúng là mục tiêu lần này của bọn họ—— Băng Lam Tơ Tằm!
"Băng Lam Tơ Tằm." Từ Phi kích động, nói: "Rốt cuộc ta cũng tìm được."
Hắn cẩn thận từng li từng tí cầm gốc cỏ non kia lên, mà vào trong nháy mắt này, cả căn mật thất bỗng nhiên run rẩy, cái vách tường hàn băng ở trước mặt, cư nhiên biến thành một đầu cự quái xấu xí, vách tường bốn phía, chính là thân thể của nó nguỵ trang thành!
"Không tốt." Sắc mặt của mọi người đại biến.
Thuật ngụy trang hoàn cảnh! Đây là năng lực của tắc kè hoa Băng Tinh, con quái vật xấu xí này, lại có huyết mạch của tắc kè hoa Băng Tinh!
"Oanh!" Con quái vật đấm tới một quyền.
"Cẩn thận." Chu Linh kinh hô một tiếng.
Xoạt! Có một tấm chắn bằng hàn băng ngăn cản ở trên không trung.
Oanh! Cự quái Băng Tinh nện xuống một quyền, tấm chắn hàn băng trong nháy mắt liền vỡ vụn, vẻn vẹn chỉ có thể trì hoãn trong một cái chớp mắt, mà một cái chớp mắt như vậy, cũng đủ cho Từ Phi kịp phản ứng, xoay người chạy đi.
Oanh! Mặt đất nổ tung, cứ như vậy bị đục ra một cái lỗ thủng.
"Thật nguy hiểm." Từ Phi đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, trong nháy mắt vừa rồi đó, nếu như không phải Chu Linh phản ứng nhanh, hắn rất có thể đã chết ở chỗ này, chết trong tay con cự quái kia.
"Chỉ là một con biến dị thú cấp E..." Từ Phi lên cơn giận dữ.
Oanh! Từ Phi triệt để nổi điên, từng quyền mang theo hỏa diễm nồng đậm rơi xuống, đem thân thể của con cự quái Băng Tinh đánh ra từng cái lỗ thủng to lớn, cuối cùng liền bị Từ Phi đánh chết tươi tại chỗ!
Một con biến dị thú cấp E, còn không phải là loại hình chiến đấu chân chính, lại dám mai phục hắn? Mà mấu chốt nhất là, hắn còn bị mắc lừa. Đáng hận! Từ Phi hung hăng giẫm xuống, nghiền thân thể của con cự quái thành một đống băng vụn.
Giải quyết xong con quái vật Từ Phi liền cẩn thận quan sát bốn phía, không thấy động tĩnh gì nữa lúc này hắn mới cẩn thận từng li từng tí đem gốc cỏ non quý giá kia thu vào trong một cái hộp đã chuẩn bị trước, mấy người lúc này mới thở phào, nhiệm vụ của chuyến đi này, đã hoàn thành.
"Đi." Từ Phi gật gật đầu, mọi người liền quay đầu rời đi, nhưng mà trong nháy mắt bước ra đến cửa.
"Oanh!" Cấm chế ở bên ngoài tầng thứ tư đột nhiên bị phá vỡ, là một đám nam thanh nữ tú cùng với lão sư, bọn họ đã tới! Trần Phong nhíu mày, vô ý thức tránh ra sau lưng Thiết Thạch, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân người của hắn.
"Tầng thứ tư lại có thể có người?" Tạ Khang Trung cảm thấy hơi ngoài ý muốn, quét mắt một vòng liền phát hiện ra đó là mấy gen chiến sĩ cấp E, từ tốn nói: "Chúng ta muốn lịch luyện ở chỗ này, các ngươi hãy nhường đường một chút."
"Được." Từ Phi gật gật đầu, bản thân bọn hắn cũng không có dự định giao thủ cùng với đám người này.
Nhưng mà, trong nháy mắt này, Tạ Khang Trung bỗng nhiên mở miệng nói: "Cái hộp ở trong ngực kia của ngươi, chứa cái gì?"
"Là thuốc thử gen dự bị của ta." Từ Phi nhíu mày nói.
"Ta muốn mua." Tạ Khang Trung từ tốn nói: "Cho ta một cái giá đi."
"Không bán." Từ Phi bình tĩnh nói ra.
"Không bán hay là không dám bán?" Tạ Khang Trung cười lạnh, nói: "Thứ này hẳn là mới thu được từ chỗ này đi, ta ngẫm lại, nhìn hoàn cảnh ở nơi đây, chỉ có một vật mà thôi —— Băng Lam Tơ Tằm."
Thân ảnh của Từ Phi có chút cứng lại.
"Băng Lam Tơ Tằm." Một đám học sinh nhất thời kinh hô.
"Nghe nói món đồ chơi kia rất đáng tiền sao."
"Không phải, đáng tiền không phải là trọng điểm, trọng điểm là nó rất hiếm gặp, cho nên có tiền cũng không thể mua được."
"A, đúng rồi, tài liệu gen mà Tô Cẩn lần này cần để đột phá, tựa hồ cũng phải dùng đến Băng Lam Tơ Tằm a?"
"Đúng là như vậy." Đám học sinh nghị luận ầm ĩ.
"Giao nó ra, thì các ngươi có thể rời đi." Tạ Khang Trung lạnh lùng nhìn đám người Từ Phi, một cỗ lực lượng nhàn nhạt hiện lên trong hai bàn tay, nói: "Cầm đồ vật không thuộc về mình, cẩn thận mất cả cái mạng."
Đám học sinh nhìn thấy vậy liền hưng phấn không thôi, đây chính là bá khí của gen chiến sĩ cấp D!
Chỉ là mấy tên chiến sĩ cấp E? Sợ cái chim! Lại thêm vào thân phận của bọn hắn, sinh viên đại học tương lai, đám chiến sĩ ngoại lai này căn bản sẽ không dám động thủ, không phải là không cần đánh nhau cũng có thể lấy được đồ vật đi hay sao!
"Muốn sống hay là chết? Các ngươi hãy lựa chọn đi." Tạ Khang Trung thả ra sát khí lạnh lẽo.
Hàn ý trong mắt của Từ Phi ngưng tụ lại, hắn không muốn chọc những người này, không có nghĩa là hắn sẽ nguyện ý mặc cho người ta chà đạp, không ngờ được hắn đã hết sức tránh né, còn bị phát hiện.
Tạ Khang Trung cũng giống như cười mà không phải cười nhìn mấy người Từ Phi, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.
Bầu không khí hiện tại đã hết sức căng thẳng.
Nhưng mà, trong nháy mắt này, một thanh âm ôn nhu bỗng nhiên vang lên: "Trần Phong?"
Đám người thuận theo ánh mắt của Tô Cẩn nhìn lại, ở đằng sau tên chiến sĩ khôi ngô kia, có một bóng người đang đứng, nhìn kỹ lại, không phải Trần Phong thì còn là ai? !
"Lại có thể là Trần Phong?"
"Ta phi, nhanh như vậy mà hắn đã nhập bọn cùng với những người này."
"Bởi vì hắn ta vốn là thuộc về nơi này mà? Ha ha."
"Lần này vui rồi." Một ít học sinh cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Trước kia Tạ lão sư lúc nào cũng đối xử với Trần Phong tốt nhất, không ngờ được hắn cư nhiên lại thi rớt đại học, còn cự tuyệt lần lịch luyện này, không ngờ được lại đi theo những người này."
"Không đúng hay sao? Ai biết được, đường đường là người đứng thứ nhất toàn trường thế mà lại thi rớt." Đám học sinh thi nhau trào phúng.
Mà lúc này đây, mấy người Từ Phi mới kinh ngạc nhìn Trần Phong, đệ nhất toàn trường? Quả nhiên là dữ dội! Khó trách vì sao trước đó Trần Phong lại nói là mình bị ám toán, nếu như hắn không bị ám toán, lấy thành tích của Trần Phong, muốn thi vào trường đại học nào mà không được? Lại còn có thiên phú về phương diện chế tác gen... Đây mới là thiên tài chân chính a.
"Thiên tài như vậy có thể thi rớt đại học sao? Bọn đần độn này, hiển nhiên là không biết mình đang nói cái gì." Từ Phi lắc đầu, học sinh hiện tại, thật sự là một lứa không bằng một lứa.
"A, còn có vị lão sư này, xem ra cha mình không để cho mình đến trường, mà quyết định bồi dưỡng mình ở nhà quả nhiên là chính xác, dưới sự dạy dỗ của vị lão sư đần độn này, có thể dạy dỗ ra mấy học sinh tốt?
"Trần Phong." Tạ Khang Trung biểu lộ ra thần sắc phức tạp nhìn vào Trần Phong, nói: "Ngươi...Ài, ngươi làm sao lại ra nông nổi này." Tạ Khang Trung lắc đầu nói: "Ta biết lòng tự trọng của ngươi rất mạnh, không nguyện ý đi lịch luyện cùng với chúng ta, nhưng mà... Ài, thôi được rồi, không nói nữa."
Trần Phong: "..."
Hắn nhớ kỹ con hàng này căn bản không có mời mình đi a?
"Xem ở bên trên mặt mũi của ngươi, ta tha cho bọn hắn một cái mạng." Tạ Khang Trung từ tốn nói: "Bảo các bằng hữu của ngươi giao đồ vật ra, chuyện này cứ như vậy bỏ qua."