Chương: Gen virus Shared by: epubtruyendich.com === oOo === Chuyện gì đã xảy ra? Trong lòng của Lữ Hồn lóe lên sự nghi hoặc.
Xoạt! Vào thời điểm gã một lần nữa chuẩn bị ra tay nghiệm chứng, liền kinh ngạc phát hiện ra, bàn tay của gã, lại có một ngón tay chậm rãi tiêu tán trên không trung, trực tiếp nổ tung! ! ! ! Lữ Hồn lần này đã thật sự bị hù dọa.
Lần này...lần này lại xảy ra chuyện gì?
Oanh! Toàn bộ thế giới màu xanh bỗng nhiên bắt đầu lung lay, tâm chí cùng với thân thể của Lữ Hồn bị thương nặng, toàn bộ thế giới bắt đầu trở nên không ổn định, sắc mặt của Lữ Hồn biến hóa, cưỡng ép ổn định cái thế giới này, thế nhưng...cảnh sắc trước mắt dường như đang chậm rãi biến mất.
"Con mắt của ta!" Lữ Hồn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, gã có thể cảm giác được, ánh mắt của gã đang dần dần mất đi.
Mà cho đến giờ phút này, gã mới cảm nhận được, trong cơ thể của mình, ở dưới sự vận hành gen phản ứng siêu nhanh, vậy mà bắt đầu dần dần nổ tung. Loại cảm giác này...đây tác dụng phụ do lực tương tác tinh thần đạt đến cực hạn gây ra!
Lữ Hồn bỗng nhiên hiểu ra, đây chính là một cái giá lớn khi Trần Phong cưỡng ép đem tinh thần lực của gã tăng lên tới trạng thái tương tác cực hạn! Chỉ bất quá một cái giá lớn này, là do gã tiếp nhận!
Ô...ô...n...g —— Tầm nhìn trước mặt trở nên ảm đạm, đồ vật mà Lữ Hồn có thể nhìn thấy càng ngày càng ít, rốt cục cũng biến mất. Trong mắt của gã, chỉ còn lại bóng tối vô tận!
"Không!" Lữ Hồn hét thảm một tiếng, coi như là gen virus, với thân phận cường giả Cổ tộc đỉnh cao của gã, số lượng gen trong cơ thể nhiều đến mức đáng sợ, vì cái gì lại vừa vặn thiêu đốt gen hạch tâm?
Đây là một cái tỷ lệ còn chưa tới 0.000 1% a! ! Tại sao lại có thể như vậy? Trạng thái tinh thần của Lữ Hồn sụp đổ.
Oanh! Thế giới rung động, vào giờ phút này, kèm theo trạng thái tinh thần của Lữ Hồn triệt để sụp đổ.
Oanh! Toàn bộ thế giới màu xanh cũng sụp đổ, tất cả mọi người rốt cục cũng trở lại hiện thực.
"Không! Không thể như thế!" Lữ Hồn kinh hoảng.
Thế giới trước mắt đã triệt để biến thành màu đen, gã cái gì cũng đều không thấy được.
Vì cái gì...vì sao lại như thế? Lữ Hồn lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Trần Phong!" Trong hàm răng của Lữ Hồn rít ra hai chữ này.
Là hắn! Lại là do cái tên đáng chết này!
"Ta!"
"Muốn!"
"Ngươi!"
"Chết!"
Lữ Hồn nói ra từng chữ.
Oanh! Thế giới màu xanh trong lúc sụp đổ, vậy mà ở dưới sự cưỡng ép khống chế của Lữ Hồn, tất cả những lực lượng mà Lữ Hồn đầu nhập trong vô số năm này, vậy mà lại ngưng tụ toàn bộ ở trên người của gã!
Oanh! Ánh sáng màu xanh lục đáng sợ vờn quanh, đôi mắt của Lữ Hồn đã trở nên mờ đục, bị ánh sáng màu xanh lục vô tận bao phủ.
Ô...ô...n...g —— Gã nhấc tay lên, một thanh kiếm màu xanh lục ngưng tụ trong tay.
"Cẩn thận!" Lý Lôi nhắc nhở.
Đây chính là lực lượng của một cái thế giới a! Cho dù thế giới màu xanh lục đã bị sụp đổ, thế nhưng Lữ Hồn hiện tại vẫn như cũ cực kỳ đáng sợ! Hai mắt của gã, ngưng tụ 20% độ hoàn thiện thế giới màu xanh lục, chuôi kiếm này, ngưng tụ 30% độ hoàn thiện thế giới màu xanh lục, đây cơ hồ chính là năng lượng mà Lữ Hồn tích lũy trong vô số năm!
Xoạt! Lữ Hồn chém xuống một kiếm, Trần Phong đã sớm chuẩn bị liền mạo hiểm tránh thoát.
Oanh! Một vết rách đáng sợ lan tràn ở dưới chân của Lữ Hồn, kéo dài ra phía xa, xa trọn vẹn mấy cây số! Đây chính là lực lượng hiện nay của Lữ Hồn!
"Gã sẽ không kiên trì được quá lâu." Đám người đã nhìn thấu.
Theo thế giới màu xanh lục bắt đầu nổ tung, Lữ Hồn đã xong đời! ! Con át chủ bài lớn nhất này biến mất, Lữ Hồn căn bản đã không phải là đối thủ của ba người Cẩu Lực, thế nhưng hiện tại, vấn đề lớn nhất là, bọn hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Có thể chống đỡ được đến khi Lữ Hồn chết hay sao? Lữ Hồn hiện tại... dường như so với vừa rồi còn đáng sợ hơn!
"Trần Phong!" Lữ Hồn rít lên một tiếng, tràn ngập oán niệm.
"Ngươi hủy đôi mắt của ta!"
"Ngươi hủy thế giới của ta!"
"Ngươi hủy thê tử của ta!"
"Ngươi hủy hết thảy tất cả của ta!"
Tiếng gào rít tức giận của Lữ Hồn truyền khắp mây xanh.
Đám người dùng ánh mắt kinh dị nhìn về phía Trần Phong lộ ra vẻ mặt vô tội, ôi cha mẹ ơi, hủy đôi mắt và thế giới của Lữ Hồn thì bọn hắn biết, còn cái huỷ thê tử kia lại là chuyện gì xảy ra?
Xoạt! Từng đạo ánh sáng màu xanh lục lóe lên, Lữ Hồn Điên cuồng dùng thanh vũ khí trong tay chém về phía Trần Phong.
Đáng chết! Trần Phong cắn răng né tránh, Lữ Hồn hiện tại quá mạnh, hắn căn bản là ngay cả một chiêu cũng đều không chịu nổi, chỉ có thể chật vật chạy trốn, đây là còn bởi vì nguyên nhân Lữ Hồn không nhìn thấy chỉ có thể cảm ứng. Mà coi như là như thế...
Phốc! Trên người của Trần Phong vẫn xuất hiện vô số vết máu, phạm vi bao phủ của thanh kiếm màu xanh lục này quá lớn, đây căn bản không phải là một thanh kiếm, đó là một cây sào mới đúng? ! ! Kiếm ánh sáng của nhà ai lại có phạm vi lớn như vậy? !
Oanh! Lại là một đạo công kích hạ xuống, ngay vào thời điểm Trần Phong đã sắp không thể kiên trì được nữa, có mấy thân ảnh xuất hiện, ngăn cản ở trước mặt của Trần Phong.
"Là các ngươi sao?." Trần Phong hỏi.
"Là chúng ta." Một người bình tĩnh nói ra.
Trần Phong nhận ra hắn, hắn là một thành viên bên trong đoàn đội của Cẩu Lực, Tề Nhân.
Bọn hắn vốn là những người phụ trách ở ngoại vi chặn đường chạy trốn của Lữ Hồn, hiện tại Lữ Hồn đã biến thành cái dạng này, đã không cần thiết phải chặn đường nữa, cho nên bọn hắn đều đến đây.
"Trần Phong, chuyện còn lại hãy giao cho chúng ta đi." Tề Nhân nhìn về phía Lữ Hồn trước mắt.
"Chúng ta đã chờ một ngày này quá lâu, quá lâu rồi..." Phó Hỏa đứng ở bên cạnh Tề Nhân đạm mạc nói.
Oanh! Hai người tiến về phía trước một bước, lực lượng kinh khủng trong chốc lát tản ra.
Hai người bọn họ, vậy mà tương tự cũng đã đạt đến Siêu cấp A, hơn nữa vũ khí trong tay của bọn hắn, đồng dạng cũng có lực lượng quen thuộc, đó là lực lượng Mô Pháp!
Xoạt! Kèm theo việc hai người Tề Nhân nhúng tay vào trận chiến đấu, đoàn đội năm người của Cẩu Lực, lại hình thành một cái vòng tròn, sử dụng một cỗ lực lượng thần bí đem Lữ Hồn gắt gao vây vào chính giữa, màng lực lượng không gian ở khắp mọi nơi.
"Cút ngay!" Lữ Hồn tức giận hét lên, gã hiện tại chỉ muốn giết Trần Phong!
"Thật có lỗi." Cẩu Lực nhe răng cười: "Chúng ta bây giờ chỉ muốn giết ngươi!"
"Từ một khắc mà chúng ta mất đi thân nhân, chúng ta liền chờ đợi một ngày này, chờ đợi một ngày có thể chém giết ngươi, hiện tại, rốt cục chúng ta cũng đã chờ được!"
"Ngươi hận Trần Phong sao, thật có lỗi, hắn là ân nhân của chúng ta."
Xoạt! Bước chân của năm người không hề có ý định dừng lại.
Bọn hắn vừa công kích, vừa vờn quanh Lữ Hồn, một cỗ lực lượng thần bí mà huyền ảo, đang không ngừng bao quanh Lữ Hồn.
"Cút!" Lữ Hồn điên cuồng rít gào, gã hiện tại đã sớm mất đi lý trí, chỉ muốn giết chết Trần Phong, mấy người kia ngăn cản trước mắt, khiến cho gã vô cùng sốt ruột, hết lần này tới lần khác lại không có cách nào giết chết được Trần Phong.