“Phương Minh, ngày mấy cậu định khai trương cửa hàng thế?”
Đợi khi người ngoài đi hết, Hoa Minh Minh không nhịn được hỏi, bởi vì đã hơn một lễ trôi qua rồi mà hắn phát hiện Phương Minh còn chưa có ý định khai trương.
“Đây chẳng phải là khai trương hay sao?” – Phương Minh trả lời
"Không giống, khai trương không phải là kêu người tới đốt pháo reo hò sao gì đó sao, đặc biệt là phố đồ cổ chỗ chúng ta, mỗi khi có cửa hàng khai trương đều sẽ làm theo quy định xưa giờ, thời gian nè, cấp bậc lễ nghĩa nè, mấy thứ giống vậy không ít đâu.”
Trên phố đồ cổ thì bán toàn đồ cổ, nói trắng ra là chỉ làm về sản nghiệp văn hóa thời cổ xưa, mà nếu đã là sản nghiệp văn hóa thì tất nhiên phải làm theo trình tự ngày xưa, múa lân khai trương các dạng hoạt động ăn mừng đều phải đầy đủ.
“Tôi biết một đội múa lân hay lắm, tới lúc đó có thể giới thiệu cho cậu, cam đoan giá cả vừa phải.” – Hoa Minh Minh vỗ ngực nói.
“Mấy cái nghi thức khai trương cậu nói, tôi không có ý định làm.”
Phương Minh lắc đầu từ chối đề nghị của Hoa Minh Minh, cậu không có ý định làm lễ khai trương, nguyên nhân rất đơn giản, cậu kinh doanh cũng không cần phải tuyên dương trắng trợn, thời đại này, có những thứ chung quy cũng không thể quá trực tiếp được.
“Bác thấy, lễ khai trương vẫn cần phải làm.”
Đúng lúc này, giọng của Hoa Bác Vinh truyền tới từ chỗ cửa, sau khi tiễn Lưu Chấn Quốc đến đầu phố, ông liền trở lại, đúng lúc nghe được lời của Phương Minh.
"Bác Hoa?” – Phương Minh có chút nghi hoặc nhìn Hoa Bác Vinh, cậu không tin bác Vinh không biết cậu khai trương làm ăn loại gì, loại làm ăn này vốn dĩ không thể nói toạc móng heo ra được.
“Phương Minh, con nghe nói bác nói trước đã.” – Hoa Bác Vinh sắp xếp lời nói một chút, nói: “ Phố đồ cổ chúng ta khác với những chỗ khác, làm ăn ở phố đồ cổ này, bác có mười phần tin tưởng với việc kia.”
Lời Hoa Bác Vinh là thật lòng, đặc biệt là làm ăn ở phố đồ cổ này, cho nên rất nhiều điều được tiếp xúc không giống với người bình thường, trong vòng đồ cổ này vốn dĩ có vài quy định liên quan tới thần vật được âm thầm truyền đi, cho nên người trong giới đồ cổ ít nhiều gì cũng tin mấy việc nói tới quỷ thần.
“Cho nên, nếu làm lễ khai trương thì tới lúc đó có thể để mấy ông chủ tiệm đồ cổ khác tiệm của Phương Minh con rốt cuộc là làm gì, mấy ông chủ tiệm này tuy họ không gặp những việc này nhưng bạn bè trong vòng tròn giao tiếp của họ ít nhiều cũng có, cũng coi như là kéo khách cho con.”
“Dù sao, việc làm ăn này của con không có cách nào tuyên truyền bằng con đường chính quy được, chỉ có thể dựa vào lời truyện miệng của người ta với danh tiếng mà thôi cho nên lễ khai trương này bác thấy nhất định phải làm.”
Phương Minh rơi vào trầm ngâm, cậu không phải không thừa nhận lời của bác Hoa nói lúc trước cậu chưa từng nghĩ tới, đúng vậy, cậu mở cửa hàng thì cần khách, mà cần khách hàng nhưng cậu không thể nào đi quảng cáo, cho nên chỉ có thể truyền miệng.
“Con sẽ suy nghĩ một tí, nhưng mà nếu thế thì đồ cần chuẩn bị cũng nhiều lắm.” – Phương Minh đáp.
“Thật ra cũng không cần chuẩn bị gì cả, việc khai trương bác rành lắm, Minh Minh cũng biết công ty chuyên làm việc này, tới lúc đó để người chuyên nghiệp tới làm là được.”
Xã hội bây giờ, không chỉ cửa hàng mà ngay cả công ty cũng nhiều vô số, cả Thượng Hải mỗi ngày đều có hơn trăm công ty đóng cửa rồi lại có hơn trăm cái mở cửa, những công ty chuyên lên kế hoạch tổ chức các hoạt động khai trường này cứ thế mà được mở ra, chỉ cần tiền thì cái gì cũng làm được.
“Vậy được ạ, đến lúc đó thì làm một buổi lễ khai trương, còn về ngay thì cứ chọn bảy ngày sau đi ạ.”
Phương Minh suy tư phút chốc, nếu làm lễ khai trương thì cậu phải thể hiện khả năng của mình, ít nhất cũng phải khiến những người tham gia tin tưởng, tình nguyện đi truyền miệng cho cậu.
“Bảy ngày sau, cũng coi như là ngày hoàng đạo may mắn.”
Hoa Bác Vinh gật đầu, về việc này ông tin Phương Minh chuyên nghiệp hơn mình, ngày được chọn đương nhiên sẽ là ngày lành.
“Nhưng mà trước mắt còn một vấn đề, cửa hàng của con định lấy tên gì thế/’ – Hoa Bác Vinh hỏi, nếu tiệm đã đổi chủ cũng làm lễ khai trương mới thì cũng phải đổi cả tên tiệm nữa.
“Tên ạ?” – Phương Minh nhìn về phía Đại Trụ: “ Đại Trụ cậu có đề nghị gì hay không?”
“Tôi làm gì có đề nghị gì, tôi cũng chẳng đọc bao nhiêu sách, tên tiệm cậu đặt đi.” – Đại Trụ vội vã xua tay, hắn còn chưa tốt nghiệp cấp hai, kêu hắn đặt tên, ngoài việc mấy cái tên cửa hàng thường thấy như cửa hàng Lợi Dân, cửa hàng Bình An ra thì hắn cũng chẳng nghĩ ra được gì.
Phương Minh trầm ngâm một lúc, nhìn về phía ba người - cha con Hoa Bác Minh và Đại Trụ nói: “ Vậy gọi là Vu Đạo Quán đi.”
“Vu” chính là truyền thừa của cậu; “Đạo” là ơn nuôi dưỡng của sư phó.
“Vu Đạo Quán?” Ba người Hoa Bác Vinh đều đang khẽ nhẩm tên này, chỉ là bọn họ không hiểu tại sao Phương Minh lại lấy tên khiến người ta không hiểu này.
Nhưng mà, nếu tên này là do Phương Minh đặt, Hoa Bác Vinh và Đại Trụ đương nhiên sẽ không ý kiến gì, còn Hoa Minh Minh thì cho dù có ý kiến thì cũng biết lời mình nói là vô dụng, đơn giản hơn là khỏi mở miệng cho rồi.
Tên tiệm cứ được đặt như vậy, tiếp theo là tìm người làm bảng hiệu theo yêu cầu, nhưng mà Hoa Bác Minh cũng ôm đồm lấy, nói cứ giao bảng hiệu cho ông, cũng coi như là sự ủng hộ của người bác này với việc khai trương của Phương Minh.
Mọi việc cũng bàn xong sơ sơ, Hoa Bác Vinh và Hoa Minh Minh liền rời đi, dù sao Hoa Bảo Lâu cũng là cửa hàng số một ở phố đồ cổ, lượng khách rất đông, một ít khách lâu năm cũng cần phải do chính họ tiếp đón nên không ở lại lâu.
“Đại Trụ, tìm được chỗ ở nào tốt chưa?”
Phương Minh nhìn Đại Trụ, mấy ngày nay cậu cũng để Đại Trụ đi xem chỗ ở mới, bên chỗ Xuyên Sa không thể ở được vì cách chỗ này hơi xa, mà hoàn cảnh chỗ đó cũng không thích hợp cho cậu tu luyện buổi tối.
“Tìm được ba căn, một căn hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, giá thuê là sáu nghìn/tháng; một căn thì một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, chỉ có hai nghìn; thật ra Phương Minh à chúng ta có thể thuê căn sau, tôi trải tấm chăn ngủ ở phòng khách là được rồi, thời tiết cũng không lạnh.”
Đại Trụ muốn tiết kiệm tiền, nhưng mà Phương Minh lại lắc đầu: “ Đừng có quên là còn lão Hoàng nữa, nếu nhà nhỏ thì không thuận tiện, vậy đi, nhân lúc chiều rảnh thì chúng ta cùng đi xem.”
“Được, tôi liên hệ với chủ nhà.”
Đại Trụ lấy điện thoại ra, nghe thấy lời của hắn Phương Minh có chút bất đắc dĩ, Đại Trụ là kiểu đàn ông tiết kiệm điển hình, người bình thường đi thuê phòng sẽ tìm môi giới, thứ nhất tới chỗ môi giới thì sẽ có nhiều căn nên có thể nhanh chóng chọn ra được căn thích hợp, thứ hai nếu có môi giới thì cũng có tính bảo đảm với hợp đồng nhà cửa hơn.
Nhưng tìm môi giới thì cũng có chỗ không tốt, đó chính là bên môi giới sẽ thu thêm một khoản phí dịch vụ bằng tháng tiền nhà, mà tiền thuê này đương nhiên là do người thuê gánh, mà phía chủ nhà cũng phải nộp một khoản phí nhất định.
Cho nên, có một vài chủ nhà vì muốn tiết kiệm số tiền này nên sẽ đăng tin cho thuê nhà lên mạng, mà Đại Trụ thì chuyên gọi điện thoại hỏi tìm những căn như vậy, đương nhiên, làm sao tìm tin cho thuê nhà trên mạng là do Phương Minh chỉ hắn, nếu không thì với trình độ sử dụng điện thoại chỉ biết nghe gọi của Đại Trụ thì thật sự không biết lên mạng tìm phòng thế nào, ngay cả VX(1) cũng là do em hắn chỉ cho xài.
(1)VX: là phần mềm trò chuyện Wechat của Trung Quốc.
Đương nhiên, Phương Minh còn lạc hậu hơn cả Đại Trụ, vì cậu còn chẳng có VX.
Thuê phòng, yêu cầu đầu tiên của Phương Minh chính là cố gắng không thuê xa phố đồ cổ, thứ hai tốt nhất là xung quanh có công viên gì đó bởi vì như vậy thì Phương Minh và lão Hoàng có thể ra tản bộ, vì vậy nửa tiếng sau Phương Minh và Đại Trụ tới trước một tòa chung cư gần công viên.
Ở cửa tiểu khu, một người phụ nữ trung niên đã đứng chờ ở đó, khi thấy cách ăn mặc của Phương Minh và Đại Trụ thì nụ cười trên mặt biến mất, có chút mất hứng hỏi: “ Là hai cậu muốn thuê nhà của tôi sao?”
“Đúng thế, cô là cô Trương phải không, cô có thể dẫn chúng tôi đi xem phòng trước được không?” – Đại Trụ đứng bên cạnh cười nói.
“Nhà của tôi giá thuê hơn sáu nghìn một tháng, hơn nữa tiền điện nước và tiền internet còn có phí bảo an cũng một nghìn, các cậu nhất định thuê sao?”
“Cô Trương, sao còn có mấy loại phí này nữa? Trước đó trong điện thoại cô không có nói.” – Đại Trụ nóng nảy, một nghìn lận, cái căn phòng mái tôn hắn thuê bên kia một tháng mới có hơn ba trăm.
“Giá thuê ở căn hộ chung cư vốn dĩ là vậy, cậu chưa thuê phòng ở chung cư bao giờ sao?”
Người phụ nữ trung niên khinh bỉ nhìn Đại Trụ, bởi vì mấy ngày vừa rồi bận quét dọn bụi bặm trong tiệm cho sạch sẽ nên Đại Trụ vẫn mặc bộ quần áo lao động trên người, khiến người ta có cảm giác hắn là dân lao động.
“Chưa thuê căn hộ chung cư bao giờ không có nghĩa là không thể thuê, trước tiên dẫn bọn tôi đi xem đã.”
Phương Minh ngăn Đại Trụ nói tiếp, Đại Trụ không nhìn ra nhưng cậu nhìn ra, cô Trương trước mặt đây cảm thấy hai người họ không thuê nổi căn nhà như thế này, cho nên giọng điệu quái gở. Ánh mắt cô Trương mang theo tia lưỡng lự, giống như Phương Minh nói vậy, bà nhìn cách ăn mặc của Đại Trụ thì không có tâm trạng cho thuê phòng nữa, thứ nhất bà cảm thấy Phương Minh bọn họ không trả nổi giá thuê nhà mắc thế này, thứ hai cũng nghi bọn Phương Minh thuê nhà có mục đích khác.
Dù sao nhìn Đại Trụ thì chỉ là một người tiền lương không quá ba bốn nghìn bạc, người như vậy sao có thể cam lòng một tháng bỏ ra sáu bảy nghìn thuê phòng, trong đó chắc chắn có gì đó mờ ám, không lầm là muốn thuê phòng của bà làm chuyện gì đó không tốt.
Khoảng thời gian trước chẳng phải trên báo có tin nói có người thuê nhà để sản xuất ma túy sao, thậm chí còn kinh doanh mại dâm ở phòng thuê nữa.
“Xem phòng thì được, nhưng mà tôi nói có hai cậu biết đừng có làm lộn xộn đồ đạc, hơn nữa trong chung cư chỗ nào cũng có camera theo dõi giám sát.”
Phương Minh mỉm cười, người phụ này này coi cậu và Đại Trụ thành loại người gì vậy, còn tưởng bọn họ giả danh thuê nhà để bắt cóc cướp của à?
Trương Tố Phương dẫn đường phía trước, căn hộ nằm ở tòa thứ chín của chung cư, toàn bộ tòa có mười sáu lầu, mà phòng của bà thì ở tầng mười hai.
Vào phòng, hai mắt Phương Minh sáng lên, không thể không nói tiền thuê phòng sáu nghìn một tháng có cái giá của nó, vật dụng trong nhà đều đầy đủ, quan trọng hơn nữa là hiệu quả ánh sáng trong phòng rất tốt, sân thượng hướng ra phía công viên.
“Phòng này được.”
Phương Minh gật đầu khẳng định một câu, đang định tìm Trương Tố Phương nói cụ thể về chuyện thuê phòng nhưng lúc này có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi từ thang máy về phía căn nhà này.
“Đây là căn nhà cho thuê đúng không? Bà là chủ nhà à?”
Người nam có một cái bụng bự khoảng bốn mươi đổ lại, mà cô giá trẻ tuổi đang ôm cánh tay ông ta lại là cô gái hơn hai mươi dáng người đẹp đẽ, người đàn ông trung niên sau khi lướt mắt qua Phương Minh và Đại Trụ thì trực tiếp hỏi Trương Tố Phương đứng một bên.