"Hai vị tiểu huynh đệ có phải ngay từ đầu cảm thấy tên này của tôi dung tục? "
Trong đại sảnh, Từ Phú Hào ra hiệu mời Phương Minh và Đại Trụ ngồi xuống, còn hắn ta ngồi ở phía đối diện, cười hỏi.
Phương Minh cười không trả lời, còn Đại Trụ hơi đỏ mặt, có một vài người bị đoán trúng suy nghĩ thì sẽ ngại ngùng.
"Kỳ thực không chỉ mọi người cảm thấy dung tục, tự tôi cũng thấy nó dung tục, bất quá nếu như mọi người biết đại ca của tôi và đệ đệ tôi tên là gì thì sẽ không cảm thấy tên này của tôi kỳ quái. "
Từ Phú Hào tự giễu cười, "Đại ca của tôi tên là Từ Phú Quý, đệ đệ tôi tên là Từ Phú Dụ, ba huynh đệ chúng tôi được cha tôi đặt tên cho, vì sao lấy tên như vậy thì là do lúc đó không còn cách nào khác, khi đó trong nhà nghèo rớt dái a, cha mẹ tôi chỉ hy vọng chúng tôi về sau có thể kiếm nhiều tiền để cải thiện đời sống. " Lúc Từ Phú Hào ra đời, năm đó ai ai cũng đều rất nghèo, thời điểm đó dân chúng chỉ hy vọng có thể ăn cơm no, mà cha mẹ của Từ Phú Hào hy vọng con của mình không những được ăn no mà còn có được cuộc sống giàu sang.
"Nói thật mà không sợ hai người chê cười, cũng mày đó là những năm cuối cùng của thập kỷ… nếu không với cái tên của ba anh em chúng tôi không biết chừng cha mẹ của tôi sẽ bị phê bình và bị bắt đi cải tạo. "
Thời đó, phần lớn mọi người đặt tên cho hài tử nếu không phải là Vệ Dân thì cũng là Vệ Quốc, hoặc là cái gì Ái Dân, Kiến Quân các loại, còn như cha mẹ của Từ Phú Hào đặt tên cho ba anh em Từ Phú Hào quả thực được xem là không giống ai.
Cũng may là Từ Phú Hào không chịu thua kém, sau khi lớn lên hắn ta bắt kịp xu hướng kinh doanh vàng trên biển, hắn ta dựa vào tâm trí linh hoạt của mình mà kiếm được không ít tiền trong suốt mười năm làm kinh doanh.
Bước sang thiên niên kỷ mới, Từ Phú Hào lại thấy được một cơ hội làm ăn lớn khác, đó chính là bất động sản, đương nhiên, là một người không có bối cảnh quan hệ như hắn ta thì không có khả năng gia nhập ngành nghề bất động sản, hắn ta đã đánh cuộc rằng giá nhà sẽ tăng.
Cho nên sau khi bước sang thiên niên kỉ mới không bao lâu hắn ta liền tích trữ nhà cửa Lúc bắt đầu hắn ta tham gia vào thị trường bất động sản ở Bắc Kinh, đem toàn bộ gia sản của người thân đi mua một vài căn phòng, Trong một vài năm, giá nhà tăng vọt, nên hắn ta kiếm được chừng hơn một ngàn vạn.
Từ Phú Hào không ngừng kiếm tiền, khi giá nhà ở thủ đô bắt đầu bị điều chỉnh lại hắn ta liền bắt đầu di chuyển qua lại giữa các thị trường bất động sản của Ma Đô, Thẩm Quyến, Quảng Châu.
Được mười năm, giá phòng của ba thành phố lớn nói trên tăng lên ước chừng hơn mười lần, hơn một ngàn vạn của hắn ta cũng biến thành ức, cộng thêm không ngừng buôn bán, cuối cùng dĩ nhiên kiếm được vài ức.
Mấy trăm triệu, đối với người thường mà nói thì dùng cả đời cũng không kiếm được, hơn nữa khi nhà nước bắt đầu giám sát nghiêm ngặt thị trường bất động sản, Từ Phú Hào lựa chọn bứt trở ra, ngoại trừ để lại ba bốn bất động sản còn lại phòng ốc khác của hắn ta đều được bán hết.
Đối với Từ Phú Hào mà nói, tài phú đời này của hắn ta có thể nói như vậy là đủ rồi, nhưng trong lòng hắn ta vẫn có một nỗi lo, đó chính là từ lúc hắn ta cùng vợ kết hôn, đã mười mấy năm trôi qua vẫn không thể có con.
Ngay từ đầu Từ Phú Hào tưởng cơ thể của hắn ta và vợ mình không tốt, hai người còn đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ để khám, nhưng các bác sĩ đều đưa ra kết quả là thân thể hai người không có có bất kỳ vấn đề gì.
Từ Phú Hào là một nam nhân rất truyền thống, làm một nam nhân, dù cho kiếm nhiều tiền hơn nữa nhưng không có con nối dõi để thừa kế số tiền này thì có ích lợi gì, sau khi chết ngay cả người hoá vàng mã cho mình cũng không có.
Nếu y học không tìm ra biện pháp thì Từ Phú Hào liền bắt đầu thử mọi cách khi tuyệt vọng, mấy năm nay không ít lần tìm kiếm thuốc để chữa bệnh vô sinh, nhưng mà tiêu hết mấy triệu rồi mà cái bụng của vợ mình thủy chung vẫn không thể mang thai được.
"Hai vị tiểu huynh đệ, kỳ thực tôi cũng không gạt mọi người làm gì, tôi không phải sợ hai người chê cười, ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng vợ của tôi có vấn đề, có thể bác sĩ cũng không tra ra, hy vọng vào cơ may này tôi đã từng bao nuôi một nữ nhân, chỉ là hy vọng có thể cho tôi một hài tử, nhưng một năm trôi qua vẫn là không có có bất cứ động tĩnh gì, hơn nữa chuyện này vợ của tôi cũng biết, không có con trong lòng cô ấy cũng rất áy này. "
Từ Phú Hào mang trên mặt nét cười khổ sở, hắn ta và vợ mình cưới nhau từ thuở còn nghèo khó, tình cảm của hai vợ chồng rất thâm tình, nếu như không phải vì vấn đề con nối dõi hắn ta căn bản cũng sẽ không đi bao nuôi nữ nhân khác.
Đối với Từ Phú Hào mà nói Phương Minh không có có bất kỳ biểu tình gì, thanh quan khó quản việc nhà, Từ Phú Hào làm như vậy là đúng hay sai cậu cũng không biết nên nói thế nào.
Nói chính xác hơn thì chuyện này cũng không hoàn toàn là Từ Phú Hào sai, mà là thời đó người ta đều có tư tưởng: Bất hiếu hữu tam, vô hậu tối đại.
Phương Minh tò mò là tại sao Từ Phú Hào lại đem chuyện này nói cho hắn ta và Đại Trụ biết khi đôi bên chỉ mới lần đầu gặp mặt, đây vốn dĩ là chuyện cá nhân.
"Vốn dĩ tôi cho rằng tôi cả đời này cũng sẽ không có con được, tôi và vợ của tôi đều đã thương lượng xong chuyện nhận nuôi một đứa bé, bất quá năm ngoái tôi mang theo vợ đi ra ngoài du lịch gặp một vị cao nhân, cao nhân kia liếc mắt một cái đã nhìn thấu được vấn đề trên người tôi. "
Dựa theo lời của Từ Phú Hào, lúc đó hắn ta cùng vợ dâng hương cho một đạo quán khi đu du lịch, kết quả gặp được một ông lão, lão giả nhìn hắn ta một cái chỉ nói một câu: "Ai, thương thay cho Long Phượng thai, không chỗ đầu thai, cầu thần bái phật nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì. " Chính câu nói này làm cho Từ Phú Hào nhận định lão giả là một vị cao nhân, vội vã khẩn cầu lão giả giúp đỡ. Lão giả kia cũng không cự tuyệt, sau khi biết chuyện của Từ Phú Hào liền đưa ra một biện pháp.
Cho thuê phòng!
Bắt Từ Phú Hào đem toàn bộ phòng còn lại cho thuê, nhưng tiền thuê không thể quá cao mà cũng không thể cho không, chỉ cần làm như thế, trong vòng nửa năm vợ của hắn ta liền có thể mang thai.
Từ Phú Hào lăn lộn chốn thương trường lâu năm dĩ nhiên không ngốc, biện pháp mà lão giả đề ra với hắn ta mà nói không một chút tổn thất, phòng ở vẫn là của hắn ta, dù cho nửa năm tiền thuê nhà không thu thì cũng chỉ mất đi mười vạn, chỉ cần có thể làm cho vợ mình mang thai, đừng nói là không thu tiền thuê nhà, coi như là bỏ đi một cơ ngơi bất động sản hắn ta cũng không tiếc, cho nên hắn ta quyết định thử một phen.
"Sau khi trở lại Ma Đô tôi cứ dựa theo lời cao nhân kia nói mà làm, kết quả là nửa năm trước vợ của tôi thực sự mang thai, hơn nữa đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ còn nói là song thai. "
Lúc nói đến song thai Từ Phú Hào mang trên mặt vẻ kích động, một người có sự nghiệp thành công, tiền tài cũng đủ đầy, thì chuyện có con ở tuổi trung niên càng làm cho hắn ta hưng phấn không gì sánh được.
Sau khi kích động Từ Phú Hào trên mặt lại lộ ra cười khổ "Chỉ là, vợ của tôi tuổi không còn trẻ, lớn tuổi như thế mang thai vốn là phiêu lưu rất cao, lại là song thai nên nguy hiểm càng lớn hơn, hơn nữa bác sĩ nói thai nhi rất không ổn định, rất có thể phải sanh non, thậm chí nghiêm trọng hơn là cả thai nhi và người mẹ đều sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. "
Nghe bác sĩ nói xong, Từ Phú Hào càng nôn nóng, dưới tình thế cấp bách hắn ta lại nghĩ đến vị cao nhân kia, sau khi được vị cao nhân kia chỉ điểm vợ hắn ta liền mang thai, với bản lĩnh của cao nhân kia có lẽ sẽ có biện pháp nào đó.
Vì vậy Từ Phú Hào lại lần nữa đến đạo quan kia, chỉ là vị cao nhân kia đã mất, dựa theo lời đạo sĩ của đạo quan, vị kia là một cao nhân vân du, chỉ ở đạo quan ba ngày, bất quá vị cao nhân kia tựa hồ cũng đoán được hắn ta sẽ trở lại nên nhờ đạo sĩ này nhắn lại với hắn ta một câu.
"Câu gì?" Phương Minh mở miệng dò hỏi.
"Vị cao nhân kia nói, tôi và hắn ta duyên phận đã kết thúc, cứ lẳng lặng chờ người hữu duyên xuất hiện là được. "
Nghe Từ Phú Hào nói, Phương Minh hơi híp mắt lại, sau một khắc trên mặt lộ ra nụ cười, vị kia thật đúng là thú vị, đây là muốn nói Từ Phú Hào sẽ gặp mình sao?
"Phương huynh đệ, ngươi cười cái gì? "
Từ Phú Hào nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Phương Minh vô cùng nghi hoặc nói, "Nói thật mấy tháng qua tôi một mực chờ đợi người hữu duyên mà vị cao nhân kia nói xuất hiện, nhưng mắt thấy cái bụng của vợ ngày càng lớn, tôi càng ngày càng sốt ruột hơn. "
"Được rồi, tôi sẽ không nhiều lời với Phương huynh đệ nữa, sở dĩ tôi nói cho mọi người biết những thứ này là vì vị cao nhân kia đã dặn dò tôi, đối với mỗi một người muốn mướn phòng thì phải nói rõ ràng nguyên do, nếu mọi người muốn thuê thì chúng ta sẽ kí hợp đồng. "
Phương Minh cười cười nhìn về phía Từ Phú Hào, "Từ lão bản hiểu như thế nào về người hữu duyên? "
"Người hữu duyên, cao nhân nói tôi và hắn ta duyên phận đã kết thúc, còn người hữu duyên chính là một vị cao nhân khác, có thể giải quyết vấn đề mà tôi đang gặp phải." Từ Phú Hào không ngốc, huyền cơ ấy hắn ta vẫn đoán được.
"Vậy ông cảm thấy cao nhân nên là người như thế nào? "
"Cao nhân, chắc là tiên phong đạo cốt, bốn biển là nhà, giống như vị cao nhân kia. "
Phương Minh ngừng một chút, híp mắt cười tiếp tục truy vấn, "Vậy ông cảm thấy tôi giống với người hữu duyên sao? "
Nghe Phương Minh nói, Từ Phú Hào nhìn chằm chằm Phương Minh, tỉ mỉ quan sát đến nửa ngày cuối cùng cười ha ha một tiếng, "Đương nhiên giống người hữu duyên rồi. "
Phương Minh trên mặt cũng là lộ ra vẻ hài lòng, trẻ nhỏ dễ dạy, Từ Phú Hào cũng có chút nhãn lực.
"Cậu thuê phòng của tôi, đây không phải là một loại duyên phận sao? Bất quá loại duyên phận này không giống với người hữu duyên mà tôi mong đợi. "
"Uầy... " Phương Minh lập tức nghẹn lời không biết nên nói thế nào, khuôn mặt hết sức khó xử.
"Phương Minh, tôi nhớ được trước đây vợ của Lưu đốc công ở thôn chúng ta cũng mãi mà không mang thai được, cuối cùng tìm lão thần tiên, lão thần tiên chỉ điểm một phen, vợ của Lưu đốc công liền mang thai. "
Đại Trụ ở bên cạnh mở miệng nói một câu, chỉ là lời nói này khiến cho Phương Minh càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, sư phụ mình chỉ điểm một phen, vợ của Lưu đốc công liền mang thai.
A Phi phi phi...
"Sư phụ lão nhân gia người chớ trách. "
Phương Minh đánh tan ý niệm trong đầu, còn Từ Phú Hào vẫn ngồi như vậy bỗng dưng nghe Đại Trụ nói cả người kích động đứng bật dậy, "Mọi người nói lão thần tiên kia đang ở đâu, e rằng vị lão thần tiên kia chính là người hữu duyên của tôi, quả nhiên vị cao nhân kia không có gạt tôi. "
"Từ lão bản, lão thần tiên đã đắc đạo phi thăng rồi." Đại Trụ đáp.
"Đắc đạo phi thăng rồi, đắc đạo phi thăng... "
Từ Phú Hào đang nói thì ngây ngẩn cả người, đắc đạo phi thăng... Đắc đạo phi thăng không phải là muốn nói rằng ông ấy đã chết sao?
"Lão thần tiên tuy là đắc đạo phi thăng rồi, nhưng Phương Minh chính là đệ tử của lão thần tiên, bản lĩnh của lão thần tiên đều truyền thụ cho hắn ta hết rồi. "
Phương Minh có chút ngạc nhiên liếc nhìn Đại Trụ, Đại Trụ hình như là cố ý nói ra lời này, chỉ là, Đại Trụ từ lúc nào trở nên thông minh như vậy?