Sau khi giải quyết xong chuyện thuê phòng trọ, Phương Minh cùng Đại Trụ tách ra, Đại Trụ đi mua một số đồ dùng sinh hoạt còn Phương Minh thì rời khỏi biệt thự.
Lúc đầu Từ Phú Hào cũng không định nhận tiền thuê nhà của Phương Minh nhưng Phương Minh không đồng ý, chuyện gì ra chuyện đó, tiền thuê nhà cậu vẫn sẽ trả cho Từ Phú Hào. Nguyên nhân rất đơn giản, cậu muốn thu tiền điêu khắc vòng tay Tử Mẫu Thụ.
Chớ nợ nhân tình, đây là nguyên tắc hành sự của Phương Minh, chỉ cần không phải tình huống bất đắc dĩ cậu không muốn nợ nhân tình của ai cả.
Đương nhiên Phương Minh cũng có hỏi thăm Từ Phú Hào về tình huống của người đạo sĩ kia, chỉ là dù cậu có hỏi gì Từ Phú Hào cũng không biết, trừ chuyện ông ta biết đối phương là một vị đạo sĩ ra thì không còn biết tin tức gì nữa.
“Nếu chỉ là có thể thôi diễn thấy cậu sẽ xuất hiện bên cạnh Từ Phú Hào thì cũng không sao, nhưng nếu như ông ta còn có mục đích khác chắc chắn sớm muộn gì cũng hiện thân.”
Phương Minh không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, mặc kệ mục đích của đối phương là cái gì, cậu vẫn nên lấy bất biến đối vạn biến, chỉ cần thực lực tăng lên thì đương nhiên chẳng cần sợ sệt âm mưu quỷ quái gì.
Chính vì muốn gia tăng thực lực nên Phương Minh mới tách ra khỏi Đại Trụ, cậu muốn đi mua dược liệu. Dựa theo ghi chép trong truyền thừa vu sư, sau khi cậu cảm ứng được lực lượng Tinh Huy là có thể tiến hành ngâm thuốc cải tạo thân thể.
“Tiệm thuốc Nghiễm Niên đường này quy mô không tồi, có lẽ sẽ có đủ dược liệu cậu cần.”
Một giờ sau Phương Minh rời khỏi xe taxi, đi tới một tiệm thuốc bắc có quy mô khá lớn, đây là tiệm thuốc bắc lớn nhất xung quanh đây mà cậu tìm thấy được khi tra trên điện thoại di động.
“Chào cậu, cậu tới bốc thuốc à? Có đơn thuốc không?”
Phương Minh đi vào tiệm thuốc bắc, vừa tới quầy hàng đã có một người hướng dẫn tới hỏi.
“Không phải, tôi muốn mua một ít vị thuốc bổ dưỡng.”
Cậu cũng biết quá trình mua sắm thuốc ở tiệm thuốc bắc, nếu muốn mua thuốc theo toa thì bắt buộc phải có toa thuốc do bác sĩ kê đơn, nếu không tiệm thuốc sẽ không bán cho cậu.
Dù sao thuốc cũng có ba phần độc, mà có một số thuốc lại có độc tính rất mạnh. Đầu năm nay những người oán hận xã hội nhiều như vậy, ai mà biết cậu mua những vị thuốc như thạch tín để về làm gì kia chứ?
Nhưng mà nghe thấy Phương Minh muốn mua thuốc bổ, nụ cười trên mặt người hướng dẫn càng thêm thân thiết, trực tiếp đi ra ngoài quầy hàng. Cũng có thể hiểu được, thuốc bổ dưỡng không hạn chế phương diện này, mà thuốc bổ lại đắt, phần trăm bọn họ nhận được cũng cao hơn.
“Cậu muốn mua thuốc dành cho lứa tuổi nào? Cho cậu dùng hay là cho họ hàng bạn bè?”
“Cho tôi.”
Người bán hàng kỳ quái nhìn Phương Minh, bởi vì thật sự rất ít người trẻ tuổi tới tiệm thuốc bắc mua thuốc bổ dưỡng, thông thường người muốn mua thuốc này đều đã hơn 40 tuổi.
“A, khó có thể gặp được người trẻ tuổi lại chú trọng dưỡng sinh, nhưng mà dưỡng sinh đúng là vẫn cần phải chú trọng từ sớm đấy, tiệm chúng tôi có những vị thuốc bổ khí như Sâm Mỹ, Sâm Cao Ly, Nhân Sâm Đông Bắc, Đảng Sâm; bổ huyết có Đương Quy, Hà Thủ Ô, A Giao, tráng… Ách… Có Lộc Nhung, Đông Trùng Hạ Thảo, còn có một số vị thuốc dưỡng thể khác nữa.” Nữ hướng dẫn liệt kê một đống lớn, sau khi nói xong câu cuối cùng vẻ mặt còn hơi khác thường liếc nhìn Phương Minh.
Trong lúc nữ hướng dẫn còn đang mải mê thao thao bất tuyệt, Phương Minh đã chú ý tới tủ trưng bày dược liệu được đặt bên cạnh, đúng là cần gì cũng có vô cùng đầy đủ.
“Tôi muốn Nhân Sâm từ mười năm trở lên, tốt nhất là Trường Bạch Sơn Nhân Sâm, Lộc Nhung phải là hai gạch nhung Mai Hoa Lộc, còn muốn cưa Nhung, trọng lượng cỡ hai kg, Hà Thủ Ô phải có màu đỏ…”
Phương Minh mở miệng trực tiếp gọi ra một đống lớn dược liệu. Nữ hướng dẫn trợn tròn mắt nghe cậu nói, tới bây giờ cô mới biết được người đàn ông trẻ tuổi này hiểu biết các vị thuốc so với người đã được tiệm thuốc huấn luyện đặc biệt là cô đây còn nhiều hơn nhiều.
Ngày bình thường cô cũng tiếp rất nhiều khách hàng tới mua thuốc bổ như Nhân Sâm, nhưng những người này không hề biết loại nào tốt, cùng lắm cũng chỉ có thể nhận biết được giống mà không biết rằng cùng một giống cũng sẽ có chênh lệch.
Ví dụ như Lộc Nhung, Lộc Nhung trong nước gồm 2 loại là Mai Hoa Lộc và Mã Lộc, điểm khác của hai loại này chính là vị trí Lộc Nhung bị cắt bỏ. Hai gạch nhung là hình dáng của Lộc Nhung, là loại Lộc Nhung cao cấp, còn về cưa nhung thì chính là cách thu hoạch Lộc Nhung, có hai cách thu hoạch chính là cưa nhung hoặc chặt nhung.
Cưa nhung, tên như ý nghĩa chính là cưa Lộc Nhung xuống, chỉ lấy mỗi Lộc Nhung, còn chặt chính là chặt cả đầu hươu xuống.
“Vậy… Xin cậu chờ một lát, cậu muốn mua hơi nhiều dược liệu nên tôi cần phải viết lại trước đã, sau đó mới có thể cho người đi tìm.”
Sau một thời gian ngơ ngẩn người nữ hướng dẫn mới chạy tới quầy hàng cầm bút tử hòa, ghi lại tất cả những vị thuốc mà Phương Minh cần.
“Cô đừng tìm vội, hãy cho tôi biết giá cả trước đã.” Phương Minh không chắc chắn lắm những vị thuốc này sẽ tiêu tốn của cậu bao nhiêu, tuy cậu biết về Đông Y nhưng lại mù tịt về giá cả.
“A, để tôi tính giúp cậu.”
“Cậu muốn hai gạch nhung là 8000 nguyên/kg, còn có Trường Bạch Sơn Nhân Sâm 90 nguyên/gram, cậu cần mua 1kg vậy là 9000 nguyên, Đông Trùng Hạ Thảo 320 nguyên/gram, 100gr là 3 vạn 2… Hà Thủ Ô còn có Thung Dung cùng Đương Quy…”
Nữ hướng dẫn bận rộn tính toán, nhìn thấy con số cuối cùng xuất hiện trên sổ mà hai mắt sáng rực, mừng rỡ nhìn Phương Minh: “Tôi đã tính toán dựa trên những vị thuốc mà cậu cần, tổng cộng hết 37 vạn 8.”
Con số này khiến người hướng dẫn mừng rỡ không thôi, nếu sinh ý lần này có thể hoàn thành vậy cô có thể được trích phần trăm tới mấy ngàn, dường như còn hơn cả một tháng tiền lương của cô!
“37 vạn 8?”
Phương Minh nhíu mày, cho dù cậu cũng đã sớm đoán được những vị thuốc này sẽ không rẻ nhưng không ngờ lại đắt tới như vậy, mà cậu đã giảm bớt số năm của vị thuốc so với yêu cầu của đơn thuốc cấp thấp nhất trong truyền thừa Vu sư, nhưng số thuốc trước mắt cũng chỉ đủ cho cậu ngâm ba lần.
Đây làm gì phải là ngâm thuốc, đây là ngâm tiền!
Nói cách khác, mỗi lần ngâm là cậu ngâm tới 10 vạn, nghĩ tới con số này khóe miệng của Phương Minh giật giật, đột nhiên cậu nhận ra sư phụ vẫn còn tiết kiệm chán. Cho dù mỗi lần ông khai đàn làm phép đều tốn tới mấy trăm vạn nhưng mà những thứ đó có thể dùng đi dùng lại rất nhiều lần, thuốc ngâm của cậu mới thật sự là xa xỉ phá của!
“Này cậu… Này cậu, nếu như cậu mua hết tất cả số thuốc này cùng một lúc chúng tôi có thể chiết khấu cho cậu.”
Nhìn thấy Phương Minh nhíu mày trầm mặc nữ hướng dẫn vội vã mở miệng, cô thật sự rất sợ giá tiền này sẽ dọa chàng trai trẻ tuổi chạy mất.
“Không cần, cứ tính giá này cũng được, nhưng phải cần thận không được trộn lẫn thuốc giả!”
Nghe thấy lời nói của Phương Minh nữ hướng dẫn vui mừng quá đỗi, vội vội vàng vàng thề thốt cam đoan dược hiệu, Nghiễm Niên đường của bọn họ là chuỗi hiệu thuốc có tiếng trong cả nước tuyệt đối sẽ không bán thuốc giả.
“Không biết phải xưng hô với cậu như thế nào?”
“Phương Minh.”
“Cậu Phương, cần phải tốn một ít thời gian mới có thể cân xong những vị thuốc này, hay cậu tới phòng khách quý chờ một lát nhé.” “Được, hãy mang tôi tới phòng nghỉ đi, sau khi cân xong tôi sẽ tới kiểm tra.”
Phương Minh cũng không có ý định ở lại nhìn chằm chằm, chỉ cần cậu cầm mấy vị thuốc kia lên xem xét một chút là có thể biết được chất lượng thế nào.
“Được, mời cậu Phương đi theo tôi.”
Các tiệm thuốc bắc thông thường đều có phòng nghỉ ngơi cho khách. Đơn giản là vì ngoài bán thuốc hiệu thuốc còn có dịch vụ sắc thuốc, đương nhiên cũng cần phải thu thêm phí đấy, vì vậy có phòng nghỉ chính là để dành cho khách ngồi chờ trong thời gian sắc thuốc.
Phòng nghỉ có mấy gian, mà loại khách hàng lớn như Phương Minh đương nhiên cũng sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất, toàn bộ phòng nghỉ chỉ có mấy người, bên trong có một cái bàn, trên bàn có bình trà và một ít trái cây.
“Cậu Phương có muốn uống gì không?”
“Không cần, cô đi giúp tôi lấy thuốc đi.” Phương Minh khoát khoát tay ra hiệu không cần phải chiêu đãi cậu.
“Vậy cũng được, tôi đi ngay đây.”
Vương Dĩnh mừng khấp khởi chạy đi, sau nữa giờ đã cùng với mấy người hướng dẫn viên khác mang theo túi lớn túi nhỏ đi tới, đồng thời còn có một người trung niên chủ quản cùng theo vào.
“Xin chào cậu Phương, tôi là quản lý của hiệu thuốc Thường Thụ Xuân, những vị thuốc cậu cần tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ theo đúng yêu cầu của cậu, cậu hãy kiểm tra lại đi.”
Phương Minh gật gật đầu, mở túi Nhân Sâm ra, bên trong có mấy chục cây Hồng Sâm, Phương Minh nhìn nhìn rồi lại sờ sờ, trên mặt hiện ra vẻ hài lòng, những Hồng Sâm này đúng thật đều là hơn 10 năm.
Tiếp tới Đương Quy, Hà Thủ Ô…
“Cậu Phương, Nghiễm Niên đường của chúng tôi là tiệm thuốc bắc hàng đầu trong nước, chúng tôi tuyệt đối không cho phép chuyện có thuốc giả tồn tại trong cửa hàng, một khi phát hiện có thuốc giả chúng tôi sẽ bồi thường gấp mười lần cho khách hàng, điều này xin cậu Phương hãy yên tâm.”
“Nghe tiểu Vương nói cậu Phương có thể tự đưa ra yêu cầu về dược liệu, có thể thấy cậu Phương cũng là một người am hiểu dược liệu, chất lượng tốt hay xấu chắc cậu Phương cũng có thể cảm nhận được, tôi cũng không nói thêm gì nhiều nữa.”
Thường Thụ Xuân cười ha hả bảo đảm nhưng Phương Minh không để ý tới ông ta, vùi đầu chăm chú kiểm tra từng dược liệu một. Nhưng sau khi cậu sờ vị thuốc trong túi Đông Trùng Hạ Thảo thì lại hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục kiểm tra những vị thuốc còn lại.
“Thế nào cậu Phương, những vị thuốc này của chúng tôi không có vấn đề gì đúng không? Cậu quét thẻ à?”
“Đông Trùng Hạ Thảo là giả.”
Phương Minh ngẩng đầu, một câu nói của cậu khiến cho toàn phòng lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị, Vương Dĩnh cùng mấy người hướng dẫn chấn kinh nhìn Phương Minh, còn Thường Thụ Xuân sau một lúc sững sờ cũng đột nhiên âm trầm: “Cậu Phương, cậu nói đùa gì vậy, Nghiễm Niên đường của chúng tôi đã đưa lên thị trường phát hành cổ phiếu, làm sao có thể bán Đông Trùng Hạ Thảo giả?”
“Lên thị trường hay không không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ biết Đông Trùng Hạ Thảo này là giả!”
“Cậu Phương, nói chuyện cần phải có chứng cứ, lời nói của cậu đang làm xấu danh dự và hình ảnh của chúng tôi, từ lúc Nghiễm Niên đường mở ra kinh doanh chưa hề có ai mua phải thuốc giả.”
Phương Minh nhíu mày, đây cũng là lý do cậu chọn Nghiễm Niên đường. Cậu cũng biết những mặt xấu ẩn sau thuốc Đông Y, rất nhiều cửa tiệm nhỏ hoặc là không thu đủ dược liệu người mua cần, hoặc là làm giả dược liệu, nhưng cậu không thể ngờ tiệm thuốc lớn như Nghiễm Niên đường cũng sẽ bán thuốc giả.
“Chuyện gì xảy ra? Quản lý Thường các cậu đang làm gì ở đây?”
Đúng lúc này có một đoàn người xuất hiện trước cửa phòng, người đi vào đầu tiên là một cô gái trẻ tuổi mà theo sau cô lại là hai người đàn ông lớn tuổi, một trong số hai người này đã lên tiếng. Trang 32# 2