Lão Sa vô cùng kích động, trên bãi đất trống bằng phẳng sát bên trái gian nhà gỗ có dựng hai cây tre, trên cây tre vẫn còn mấy cái nhánh, trên nhánh của hai cây tre đó có treo một cây tre nữa, đây chính là sào phơi đồ, cũng là sào phơi đồ thường thấy nhất ở nông thôn.
Trên sào phơi đồ có treo mấy bộ quần áo, Lão Sa nhìn một cái đã nhận ra, đây chính là quần áo của vợ anh ta. Có một điều Lão Sa đã không nói thật với Phương Minh, lúc vợ anh ta mất tích trong nhà không phải là không mất thứ gì. Trong tủ quần áo của vợ anh ta thiếu mất mười bộ.
Tất nhiên, Lão Sa không nói chuyện này ra là bởi vì nghĩ rằng quần áo cũng không phải là đồ gì quý giá nên mới không nói.
“Vợ tôi chắc chắn đang ở trong đó!”
Lão Sa rất kích động, vội vàng chạy tới căn nhà gỗ, Phương Minh nhìn dáng vẻ vội vã của Lão Sa, mắt hơi nheo lại.
“Tôi luôn cảm giác có gì đó không đúng.”
Lăng Sở Sở đứng bên cạnh cũng thấy vậy, nhíu mày nói: “Ban đầu tôi nghĩ là vợ Lão Sa bị người ta bắt cóc, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.”
Nếu vợ Lão Sa thực sự bị người ta bắt cóc, như vậy đương nhiên tự do sẽ bị hạn chế, lúc đầu Lăng Sở Sở cũng có giả thiết này, nhưng ngẫm lại cô thấy không đúng lắm, vì ai lại đi bắt cóc một cô gái bị liệt ở chân, tên bắt cóc này còn phải hầu hạ cô ấy ăn uống nữa kìa.
“Bệnh chung của nữ thanh niên văn nghệ.”
Phương Minh trả lời đầy ẩn ý, thật ra có một vài thứ cậu cũng không nói cho Lão Sa, trong quá trình cậu suy diễn cũng tiện thể suy diễn nguyên nhân mất tích của vợ Lão Sa, kết quả suy diễn tứ phương đều cho kết quả là tự nguyện bỏ đi.
Nói cách khác, vợ Lão Sa mất tích là do cô ta lựa chọn bỏ đi, chứ không hề tồn tại chuyện bị người ta bắt cóc hay lừa bán gì cả.
Một người bị liệt chân, lại không nói tiếng nào rời bỏ người chồng gần hai mươi năm của mình, tin tức này khiến Phương Minh không biết phải xử trí thế nào, chỉ là lúc đó cậu cũng không nói cho Lão Sa biết.
Hiện tại, nhìn thấy hoàn cảnh sống bây giờ của Vương Tú Cầm, lại liên hệ với niềm đam mê hứng thú của vợ mà Lão Sa kể, trong lòng Phương Minh đại khái cũng đã có thể đoán được Vương Tú Cầm vì sao lại đột ngột rời bỏ Lão Sa.
“Các cậu là ai?”
Ngay khi Lão Sa chạy vào trong căn nhà gỗ, trên con đường cách đó không xa bỗng xuất hiện một bóng người, chống một cây gậy, tốc độ cực kỳ chậm chạp đi tới bên này, hai tay người đàn bà chống lên cây gậy, đồng thời còn cầm theo một chiếc túi nilon lớn.
“Vương Tú Cầm?”
Lăng Sở Sở nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra Vương Tú Cầm, chỉ là cô ta thật sự không thể liên hệ người đàn bà tóc xõa dài, quần áo cũ rách rưới thậm chí còn hơi dơ bẩn trước mắt này với người phụ nữ da trắng thanh nhã trong tấm hình của Lão Sa.
Hai người thực sự như trời với đất, nếu nói người trước là nữ thanh niên văn hóa xinh đẹp sống ở nông thôn, vậy người sau đích thị là gái nông thôn đúng chuẩn.
“Sao cậu biết tên tôi?”
Vương Tú Cầm kinh ngạc, cô ta không ngờ Lăng Sở Sở lại nói tên cô ta, tại thành phố này cô ta không có bạn bè nào cả, có thể nói cho dù là hàng xóm thân cận cũng rất ít người biết tên cô ta là gì.
“Tú Cầm?”
Đúng lúc này, Lão Sa đi ra khỏi căn nhà gỗ, khuôn mặt vốn ủ rũ vừa nhìn thấy Vương Tú Cầm cách đó không xa ngay lập tức trở nên mừng rỡ kích động, la to một tiếng rồi chạy tới chỗ Vương Tú Cầm.
Vương Tú Cầm lúc này nhìn thấy Lão Sa, nhưng hành động sau đó của cô ta khiến Phương Minh và Lăng Sở Sở đều ngẩn người, bởi vì cô ta ngay lập tức xoay người, chống gậy vội vàng bỏ đi.
Thế nhưng, nói cho cùng vì hai chân bị liệt, bởi vì cuống cuồng mà mới đi được mấy bước thì cây gậy bị trượt, người liền ngã soài xuống đất.
“Tú Liên, Tú Liên em có sao không?”
Lão Sa thấy thế liền vội vàng tiến lên đỡ vợ mình, nhưng tay anh ta còn chưa chạm đến Vương Tú Cầm thì cô ta đã dùng cây gậy quơ đuổi anh ta ra.
“Anh đừng lại đây, anh đừng lại đây!” Tiếng Vương Tú Cầm đầy cuồng loạn: “Sa Đại Bảo, anh đi ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Tú Cầm, em làm sao vậy?”
Lão Sa khựng lại cách Vương Tú Cầm hai mét, anh ta không hiểu vì sao vợ mình lại nói những lời này.
“Sa Đại Bảo có phải anh muốn cười nhạo tôi lắm đúng không, tôi nói cho anh biết, không có anh tôi vẫn có thể kiên cường sống tốt, tôi như vậy vẫn có thể sống rất tốt.”
Mắt Vương Tú Cầm không nhìn Sa Đại Bảo nên cô ta không thấy vẻ mặt Sa Đại Bảo lúc này, đó là một cảm giác bất lực đến nỗi khiến trái tim băng giá tới cùng cực.
“Phương Minh…”
Lăng Sở Sở nhìn về phía Phương Minh đang muốn hỏi phải giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng lúc này cô mới phát hiện Phương Minh không biết từ khi nào đã đi đến chỗ Vương Tú Cầm.
“Đây là cái mà chị gọi là sống tốt sao? Tôi lại không thấy như vậy, nếu tôi thấy bộ dạng của chị như vậy trên đường, tôi có thể sẽ cho chị mấy đồng tiền lẻ nữa kìa.”
Phương Minh đi tới bên cạnh Sa Đại Bảo, lạnh lùng nhìn về phía Vương Tú Cầm, trong lời nói đầy vẻ chế nhạo.
“Cậu là ai?” Ánh mắt Vương Tú Cầm nhìn về phía Phương Minh.
“Tôi là ai chị không cần quan tâm, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy Lão Sa thật buồn cười, anh ấy tiêu sạch hết đồ tích góp trong nhà, mấy năm qua đi hơn phân nửa địa phương trên khắp đất nước đau khổ tìm kiếm người vợ căn bản không hề đáng giá, hoặc phải nói là, một người phụ nữ như chị căn bản không đáng để Lão Sa trả giá như vậy.”
Giọng Phương Minh mang theo sự lạnh lẽo, cho đến bây giờ cậu đã có thể xác định suy đoán ở trong lòng, cũng chính vì vậy mà cậu không hề cảm thông với Vương Tú Cầm, có chăng chỉ là sự chán ghét.
“Ông chủ Phương, Tú Cầm…”
“Lão Sa anh không cần nói nữa, tuy sự thật có hơi tàn nhẫn, nhưng tôi cũng không nói với anh, cô vợ này của anh không phải bị mất tích, mà là tự mình bỏ đi, hơn nữa, còn là đi theo người đàn ông khác.”
Lão Sa nghe những gì Phương Minh nói xong thì cả người đứng ngây ngốc như gà gỗ, y như người bị mất hồn.
“Một người đọc được vài ba cuốn sách tiểu tư (1) được gọi là tình yêu và tự do, một người phụ nữ tuy thân thể có điểm khiếm khuyết nhưng tâm cao khí ngạo, làm sao có thể thật lòng yêu một tên đàn ông miền núi thô kệch chưa từng đọc qua một cuốn sách nào chứ.”
“Đúng vậy, tàn tật khiến chị ta tự ti, vậy nên chị ta mới chọn lấy anh. Ít nhất anh có thể chăm sóc cho chị ta, có thể không để chị ta phải cực khổ như vậy. Rồi sau đó nhờ văn học chị ta có được nhiều sự đón nhận. Vậy nên, tính cách cao ngạo của chị ta lại một lần nữa nảy mầm. Những người chị ta gặp đều là nhà thơ, nhà văn có cách ăn nói tài tình, so sánh hai bên, tên chồng của mình chưa từng đi học lại có ngoại hình tầm thường quả thật kém xa.”
Phương Minh gần như có thể tưởng tượng được, lúc Vương Tú Cầm bắt đầu viết văn làm thơ đã nhận được nhiều lời khen ngợi, cho dù thơ từ của chị ta có hay cỡ nào, nhưng một khi đã viết, thì nhất định sẽ trở thành trọng điểm đưa tin của giới truyền thông, nhận được sự tán dương của các giới.
Nguyên nhân rất đơn giản, Vương Tú Cầm là người tàn tật, mọi người đối với người tàn tật đều luôn có sự đồng cảm, mà đối với giới truyền thông khi đưa tin về Vương Tú Cầm liền đại biểu cho việc được nhiều người đón nhận, đối với lãnh đạo hiệp hội và lãnh đạo văn hóa chủ quản địa phương mà nói, đây có nghĩa là thành tích khi còn tại chức.
Vậy nên, chỉ cần Vương Tú Cầm không viết văn cụt thơ cùn, tất nhiên sẽ có hoa tươi cùng những tiếng vỗ tay, dù sao, một nữ tác giả thanh niên thân tàn tật nhưng lại có ý chí kiên cường cùng giấc mơ văn học, đây chính là năng lượng tích cực, là nhu cầu cấp bách của xã hội ngày nay.
Dưới những lời ca ngợi như vậy, suy nghĩ của Vương Tú Cầm liền thay đổi, nhất là khi cô ta đem chồng mình Sa Đại Bảo ra so sánh với những nam thanh niên trí thức này, cô ta càng cảm thấy chồng mình thật tệ hại.
Khúc sau nội dung câu chuyện cũng rất đơn giản, Vương Tú Cầm tất nhiên gặp được một nam thanh niên tri thức, hai người tán gẫu về văn học, tán gẫu xong thì cảm thấy rất hợp duyên, vì thế hẹn một ngày nọ, người đàn ông kia dẫn Vương Tú Cầm bỏ đi.
“Tôi nghĩ, tôi nói không có gì sai đâu nhỉ?”
Ánh mắt Phương Minh nhìn về phía Vương Tú Cầm, còn Vương Tú Cầm lúc này đây chỉ mím môi không nói lời nào, nhưng chính thái độ của cô ta đã nói lên tất cả, suy đoán của Phương Minh đúng đến tám, chín phần.
Lăng Sở Sở lúc này nhìn Vương Tú Cầm không còn bằng ánh mắt thương hại nữa, ngược lại, lúc nhìn về phía Lão Sa đang thừ người ra, ánh mắt lại đầy sự đồng cảm.
Một người đàn ông, mười mấy năm hầu hạ người vợ bị liệt, giặt đồ nấu cơm, xem như báu vật mà che chở, nhưng cuối cùng đổi lại kết quả vợ chạy theo người đàn ông khác.
Sự đả kích này, Lăng Sở Sở tuy không phải là đàn ông nhưng cô biết đối với người đàn ông nó lớn cỡ nào.
“Thật ra, tôi đều biết hết.”
Đúng lúc này, Lão Sa lại mở miệng, nụ cười chua xót trên gương mặt nhìn về phía Vương Tú Cầm: “Chính là mấy tháng đó em ngày nào cũng ôm điện thoại, thậm chí ngay cả buổi tối đi ngủ cũng cầm điện thoại nhắn tin chát chít.”
“Anh biết?”
Lăng Sở Sở có chút kinh ngạc, còn Vương Tú Cầm lúc này cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lão Sa.
“Thật ra, sau ngày em bỏ đi tôi cũng lờ mờ đoán ra được, trong nhà không có kẻ trộm vào, không có cái gì bị mất, duy chỉ thiếu mỗi quần áo của em, lại liên tưởng đến sự khác thường của em thời gian trước, có đôi khi nửa đêm còn trốn trong WC trò chuyện với ai đó, trong lòng tôi liền có suy đoán.”
“Chỉ là... chỉ là tôi không muốn tin chuyện này là thật, ít nhất là trước khi tôi tận mắt nhìn thấy chân tướng sự việc, tôi vẫn luôn sống với lý do chính đáng khiến em bỏ đi mà tôi đã nghĩ cho em, ví dụ như em có nỗi khổ bất đắc dĩ, hay có thể em có chuyện đột ngột muốn làm.”
Lão Sa dùng lực nắm tóc: “Tôi dùng hết tất cả tiền tiết kiệm, liều mạng cũng phải tìm cho được em, cũng không phải nhất quyết bắt em về với tôi, tôi chỉ muốn… chỉ muốn nhìn thấy em có sống tốt không, người đàn ông kia có đối xử tốt với em không, chỉ có như vậy tôi mới hoàn toàn yên tâm.”
Giọng nói của Lão Sa hơi run, nhưng lời nói của anh ta lại khiến Phương Minh hơi xúc động, cũng khiến Lăng Sở Sở kinh ngạc miệng mở lớn có thể nhét lọt quả trứng gà.
Người đàn ông này, rốt cuộc là ngu ngốc hay si tình đây?
Đôi mắt Vương Tú Cầm rốt cuộc cũng nhìn Lão Sa, trong ánh mắt tràn ngập sự phức tạp. Một lúc lâu sau, đột nhiên cô ta khóc òa lên, cứ nằm soài ra đất mà khóc.
(1) Tiểu tư: ý chỉ giai cấp tiểu tư sản, văn chương tiểu tư thường có giọng văn nhẹ nhàng, theo đuổi văn tự hoa lệ, hình ảnh xinh đẹp, lướt qua vấn đề tương quan.