Hà Tứ Hải mở cửa căn phòng riêng bên cạnh cửa chính, đây là phòng của vợ chồng Hà Đào, từ khi bọn họ tạ thế thì rất ít khi mở ra.
Trên thực tế bên trong có rất ít vật dụng.
Một cái bàn dài.
Một cái giường trống không có chiếu.
Một cái tủ quần áo đơn giản.
Có vẻ đặc biệt trống trải.
Trên bàn dài có di ảnh của vợ chồng Hà Đào, Hà Tứ Hải đặt di ảnh của bà nội lên trên.
Đào Tử đứng cạnh cửa, lặng lẽ nhìn trộm vào bên trong.
Gian phòng này vẫn luôn khóa lại, chỉ khi ăn tết thì anh mới mở ra.
Cho nên nàng tự nhiên không có ấn tượng gì.
“Đừng đứng ở cửa nữa, vào đây nào.” Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với Đào Tử.
“Ba ba.”
Đào Tử nhút nhát đi vào.
“Nào, em tới cúi lạy di ảnh của cha mẹ đi.” Hà Tứ Hải chỉ vào di ảnh, nói.
Nhưng sự chú ý của Đào Tử hoàn toàn không ở đây mà là vào cái cũi nhỏ bên cạnh kia.
“Đây là nơi mà Đào Tử ngủ khi còn bé.” Hà Tứ Hải kéo nàng tới nói.
Cái nôi đã bị phủ một lớp bụi.
“Hừm, em bây giờ không cần nữa, em lớn rồi.”
Nhưng Hà Tứ Hải lại nghe ra vẻ thất lạc trong giọng nói của nàng.
Cái nôi này chứa đựng tất cả những ký ức của nàng và cha mẹ.
“Nào, giúp anh dọn sạch sẽ cái cũi nào.” Hà Tứ Hải động thủ kéo cái nôi ra bên ngoài.
Hắn chuẩn bị trước khi đi sẽ dọn dẹp căn nhà cho thật sạch sẽ.
Cái nôi được lau dọn sạch sẽ, Hà Tứ Hải đem nó đặt dưới bóng cây trước cửa.
Đào Tử đặt con gà nhỏ đồ chơi của mình vào trong nôi.
Hà Tứ Hải cũng không quản nàng.
Tự mình dọn dẹp bên trong các phòng.
Đặc biệt là phòng bà nội, có rất nhiều thứ đã đem đốt cùng với bà.
Nhưng căn phòng đã bị bày ra rất bừa bộn.
Bà nội không có món đồ nào lưu lại, chỉ có đáng tiền nhất là một Long Phượng Trạc.
Một đôi Long Phượng Trạc này là đồ cưới của bà nội.
Có người nói rằng lúc bà nội còn trẻ cũng là đại tiểu thư trong một gia đình khá giàu có.
Về phần tại sao cuối cùng lại gả cho một nông dân chân đất như ông nội Hà Tứ Hải thì là một câu chuyện dài.
Bất quá đó là một việc vô cùng bình thường vào niên đại ấy.
Ngày hôm đó ngũ gia gia còn vô tình cố ý hỏi về đôi Long Phượng Trạc này nhưng bị Hà Tứ Hải trực tiếp cự tuyệt, muốn để lại cho Đào Tử sau này, ai cũng không thể lấy đi.
Hà Tứ Hải cẩn thận đem nó giấu kỹ.
Chờ thu thập xong, mới vừa ra khỏi cửa liền thấy Đào Tử lắc lắc cái nôi và Hà Cầu ngồi xổm ở bên cạnh nhìn nàng.
Hà Tứ Hải hoàn toàn biến sắc.
Từ hôm qua nghe nói bị quỷ quấn thân đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Có phải là thật hay không thì Hà Tứ Hải không biết.
Nhưng hắn không muốn Đào Tử bởi vậy mà chịu bất kỳ tổn thương nào.
Trực tiếp nhanh chân bước tới, tóm lấy cổ Hà Cầu nhấc cả người nó lên.
Chờ khi xách lên hắn mới phản ứng lại, hắn nguyên lai có thể tóm được quỷ sao? Hơn nữa qủy thật là nhẹ.
Hà Cầu trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhút nhát nói: “Anh Tứ Hải.”
Hà Tứ Hải nghe nó gọi như vậy liền nhớ đến khi nó vẫn còn sống.
Khi đó nó thường đi sau mông hắn gọi “Anh Tứ Hải, anh Tứ Hải.”
“Chớ có tới gần Đào Tử.”
Hà Tứ Hải nói xong rồi buông nó ra.
Hà Cầu lập tức chạy ra xa.
Đào Tử ngẩng đầu có chút mờ mịt nhìn anh, không biết Hà Tứ Hải đang làm gì?
“Không có chuyện gì, em cứ chơi đi.”
Hà Tứ Hải mỉm cười nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
Đào Tử vẫn là trẻ con, nào nghĩ được nhiều, thế là lại vui vẻ chơi với gà béo.
Hà Tứ Hải xoay người trở lại trong nhà, sau đó vẫy tay với Hà Cầu đứng ở đằng xa.
Chờ hắn vào trong phòng thì thấy Hà Cầu vốn ở phía sau đã ở trong phòng chờ hắn rồi.
Hà Tứ Hải cũng không để ý, vốn là quỷ, xuất quỷ nhập thần không phải rất bình thường sao?
“Nói một chút xem nào, ngày hôm đó anh trở về thì trốn anh, ngày hôm nay sao lại chủ động tới tìm anh rồi?” Hà Tứ Hải chủ động hỏi.
Liên tiếp giao thiệp với quỷ vật, hắn đã không có bao nhiêu e ngại, hơn nữa hôm nay hắn một tay liền tóm được Hà Cầu, khiến hắn càng có thêm dũng khí.
Người sợ hãi quỷ, chủ yếu là do sự xuất quỷ nhập thần và không thể chạm vào của bọn chúng.
Chỉ cần có thể tóm được, sự sợ hãi với nó tự nhiên sẽ giảm thấp.
“Là bà nội anh muốn em tới tìm anh.” Hà Cầu nói.
“Bà nội?” Hà Tứ hải đầu tiên là sửng sốt một chút.
Sau phản ứng lại, người nó nói đến là bà nội của Hà Tứ Hải.
“Bà nội của anh nói gì với em?” Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc, cũng có chút ngạc nhiên.
“Bà nội nói anh Tứ Hải là người tốt, sẽ giúp em.” Hà Cầu rụt rè nói, ánh mắt đầy mong đợi nhìn hắn.
...
“Được rồi, em muốn anh giúp cái gì?”
Bà nội đã nói vậy rồi, hắn còn có thể nói gì nữa, mà cho dù bà nội không nói, ở cùng thôn, Hà Tứ Hải nếu giúp được thì sẽ giúp.
Thông qua lời Hà Cầu, Hà Tứ Hải rốt cuộc biết được ngọn nguồn mọi chuyện.
Thì ra ngày hôm đó khi Hà Tứ Hải trở về thôn gọi tên Hà Cầu, Hà Cầu vì thấy hắn có thể nhìn thấy mình nên cảm thấy kinh ngạc và hoảng sợ.
Từ sau khi nó chết, không có ai có thể thấy được nó, nên bỗng nhiên có người có thể nhìn thấy nó làm nó kinh sợ, dù sao nó vẫn còn là con nít, không thể suy nghĩ nhiều liền xoay người bỏ chạy.
Vừa chạy không bao xa, trong đầu liền xuất hiện các tin tức liên quan tới tiếp dẫn giả.
Nên nó muốn đi tìm Hà Tứ Hải, nhưng mà nó lại không có thù lao gì để trao cho Hà Tứ Hải, vì vậy mà luôn chần chừ.
Do đó nó luôn lảng vảng gần nhà Hà Tứ Hải.
Mãi đến tận khi bà nội tạ thế, bà nói cho nó để nó không cần lo lắng quá, anh Tứ Hải sẽ giúp nó hoàn thành tâm nguyện.
Bởi thế chờ tang sự xong xuôi, lúc này Hà Cầu mới tìm tới.
Cũng coi như hiểu chuyện.
Không có tìm đến hắn trong thời gian tang sự.
“Nói đi, em có tâm nguyện gì, để xem anh có thể giúp đỡ cho em không?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Vậy em dùng kỹ thuật bơi của em làm thù lao cho anh được không? Kỹ thuật bơi của em rất tốt.” Hà Cầu nghe vậy rất vui mừng, tràn đầy mong đợi nói.
“Tốt cái gì, chính em cũng chết đuối mà, còn kỹ thuật bơi lội gì nữa, anh không cần, em mau nói đi.”
“Nhưng mà nhất định phải giao thù lao cho tiếp dẫn giả mới được.” Hà Cầu khổ não nói.
“Thật vậy sao?” Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.
“Nếu như vậy thì dùng kỹ thuật bơi làm thù lao. Nói đi, muốn anh mang lời gì tới cho cha mẹ em?”
Ngoại trừ tiền ra những thứ khác đối với Hà Tứ Hải có cũng được mà không có cũng được.
“Cảm ơn anh Tứ Hải.” Hà Cầu nghe vậy rất hài lòng.
“Em không phải muốn nói lời gì với ba mẹ, mà muốn nói với Hà Long.” Hà Cầu lắc đầu nói.
Đứa con bất hiếu này...
Hà Long là ai?
Trên thực tế Hà Long là đứa nhỏ cùng tuổi với Hà Cầu, cũng là người thôn Hà gia, Hà Tứ Hải cũng biết.
Thôn Hà gia có không ít trẻ con, nhưng rất nhiều người ra ngoài làm công đều dẫn theo những đứa trẻ đó.
Bởi vậy nên trong thôn xóm có vẻ đặc biệt quạnh quẽ.
Mà Hà Cầu và Hà Long lớn lên cùng nhau, nên tự nhiên là chơi cùng nhau, hai người là bạn rất thân.
Ngày hôm đó hai người vì một chuyện mà đánh cược, cuối cùng Hà Cầu bị chết đuối trong hồ nước.
Sau đó Hà Long bệnh nặng một thời gian, ở trong bệnh viện tận mấy tuần.
Nguyên bản Hà Long tính tình hoạt bát náo động liền trở nên trầm mặc ít nói, luôn sợ người.
Đặc biệt cha mẹ Hà Cầu còn làm ầm ĩ gây sự với cha mẹ Hà Long.
Chỉ trích là do Hà Long nên mới khiến bọn họ mất đi con trai.
Điều này càng làm cho Hà Long tin rằng Hà Cầu chết là do mình làm hại.
Xem ra trong mắt Hà Cầu rất lo lắng cho người bạn này.