“Anh ơi, khi nào thì anh đi gặp ba mẹ em?” Lâm Hóa Long đuổi theo Hà Tứ Hải, không ngừng chất vấn.
"Ba mẹ cậu ở đâu?"
“Ở quê nhà Long Hà trấn, quê hương của em.” Lâm Hóa Long nói.
"Đúng vậy, cậu cũng biết đấy, từ đây đến quê hương Long Hà trấn của cậu phải ngồi xe mất hơn một tiếng, hiện tại tôi không có thời gian, đợi đến khi tôi có thời gian rồi hẵng nói chuyện.”
Ngồi xe cả đi lẫn về phải mất hơn hai giờ đồng hồ, rồi quăng quật lung tung, cũng mất cả nửa ngày, không những tốn tiền của hắn, mà còn trì hoãn công việc của hắn, sao mà được chứ?
Hơn nữa, tất cả kỹ năng của hắn đều là những kỹ năng chết người, cũng đâu có khả năng kiếm ra tiền, ít nhất đối với Hà Tứ Hải của hiện tại, thì nó không hữu dụng lắm.
Trừ khi, đợi đến lúc được nghỉ, hắn sẽ dành thời đi một chuyến.
“Vậy được, khi nào thì anh rảnh?” Lâm Hóa Long không dám tỏ vẻ bất mãn.
Khi còn sống, không phải vẫn hay nói mấy lời xảo quyệt, thủ đoạn sao? Tại sao bây giờ hắn lại hèn nhát và vô dụng như vậy?
Thực ra, sau khi chết, hắn mới nhận ra rằng. ma quỷ cũng giống như con người, chỉ khác biệt về hình thức tồn tại, còn những điểm khác thì lại không khác nhau là mấy.
Khi còn là một con người, bản thân không có bất kỳ siêu năng lực nào, chứ đừng nói đến lúc đã chết.
Họ dường như tồn tại ở một không gian khác, ngoài những đồ vật mang theo chấp niệm sau khi chết, thì họ không thể chạm vào bất cứ một món đồ nào khác.
Ngay đến cả những thứ như đôi mắt tinh ranh, khả năng xuyên tường, báo mộng, nhập thân, hấp thụ dương khí,... cũng chẳng có.
Tất cả đều là nói dối, nếu ma quỷ thực sự mạnh đến mức có thể giết người, vậy người chết rồi không phải cũng sẽ biến thành ma quỷ sao? Đến lúc đó thì ai sợ ai chứ? Dựa vào cái gì mà sau khi biến thành ma quỷ ngươi lại cao cấp hơn cả ta?
Lâm Hóa Long ngồi xổm trên bậc thềm và thở dài.
Hà Tứ Hải mặc kệ hắn ta rồi đưa Đào Tử về nhà.
Nhưng Đào Tử lại ăn kem làm dây dính hết ra mặt và tay.
Hà Tứ Hải không có kinh nghiệm trông trẻ gì cả.
Nếu là mấy ông bố bà mẹ bình thường, thì khi đưa con đi chơi, thì họ sẽ mang theo khăn ướt, còn nếu không, ít nhất cũng phải cầm theo khăn giấy.
May mắn là, gần công viên có một nhà vệ sinh công cộng.
Hà Tứ Hải đưa nàng vào nhà vệ sinh để lấy nước rửa tay.
Sau đó hắn vội vã đưa Đào Tử về nhà.
Ngày đầu tiên bày sạp, hắn muốn đến chợ đêm sớm một chút.
Về đến nhà, hắn đặt đống đồ đã sắp xếp từ hôm qua lên xe.
Sau đó, hắn rót đầy nước vào bình nước nhỏ của Đào Tử, rồi thay đồ cho mình và Đào Tử, không dừng lại chút nào, mà đi thẳng đến chợ đêm.
Bữa tối có thể ăn ở chợ đêm, buổi tối, chợ đêm bán rất nhiều đồ ăn.
Mặc dù Hà Tứ Hải đến từ sớm, nhưng rõ ràng là có những người đến sớm hơn hắn, đặc biệt là gian hàng thường xuyên được bày bán ở đây.
Có mấy gian hàng mặc dù vẫn chưa bày bán, nhưng đã chiếm chỗ sẵn rồi.
Hà Tứ Hải nhìn quanh một lượt, thì tìm thấy một chỗ ở đoạn sau của chợ đêm.
Cạnh đó là một dì bán đồ chơi trẻ em.
Mấy đồ chơi bằng nhựa như đao, kiếm, đồ thổi bong bóng, xẻng xúc cát,... đều có cả.
Hà Tứ Hải mang chiếc ghế gập lấy từ công trường ra cho Đào Tử ngồi.
Bản thân thì bận rộn bày đồ đạc ra.
Ngày đầu tiên bày bán, tranh thủ làm sao cho tốt nhất, khởi nghiệp đại cát đại lợi.
"Này, bên đó bán cái gì thế? Toàn là đồ cũ sao." Dì bán đồ chơi bên cạnh tò mò đi tới.
Bây giờ không có khách, nàng cảm thấy vô cùng buồn chán, nên muốn tìm người tâm sự.
“Chỉ là bán đồ cũ thôi, dì à, kinh doanh phát đạt.” Hà Tứ Hải lập tức cười nói.
“Sạp hàng dưới đất thôi mà, có gì mà kinh doanh phát đạt chứ, hôm nay là ngày đầu tiên cậu bán hàng đúng chứ?” Dì vui vẻ nói.
“Làm sao, làm sao mà dì nhìn ra được?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Đương nhiên có thể, tôi nhìn cái là ra."
Sau đó, nàng nhìn sang Đào Tử, mỉm cười thăm dò hỏi: "Đây là em gái cậu sao?"
“Không, đây là con gái tôi, Đào Tử chào dì đi.” Hà Tứ Hải quay đầu sang nói.
“Chào dì ạ.” Đào Tử lập tức ngoan ngoãn chào hỏi.
"Nhìn cậu vẫn còn trẻ, không ngờ con gái cậu lại lớn như vậy? “Dì hơi ngạc nhiên.
Sau đó, nàng nhìn vào con gà béo đồ chơi trong tay Đào Tử.
"Chỗ tôi có rất nhiều đồ chơi, hay là cậu mua một món cho con gái chơi nhé?" Dì cười hỏi.
“Hả?” Hà Tứ Hải đang bày đồ ra bán lập tức ngẩng đầu lên.
Ôi trời ạ, bà dì của tôi ơi, dì đúng là rất biết tận dụng, kiếm tiền mà kiếm luôn cả tiền của tôi sao? Nhưng việc này là không thể, tôi tự mình kiếm tiền còn chưa xong, muốn lấy tiền của tôi sao, không có cửa đâu.
Hà Tứ Hải tỏ ra vô cùng kiên định.
Năm phút sau …
"Dì ơi, cây đao này bao nhiêu tiền?"
Hà Tứ Hải than vãn trong lòng, chỉ vào một cây đao bằng nhựa dẻo ở gian hàng bên cạnh.
Ai bảo Đào Tử cứ nhìn chằm chằm vào đó không rời mắt chứ.
“Hì hì, đều là người bán hàng như nhau cả, dì sẽ không lấy đắt của cậu đâu, mười tệ.” Dì vui vẻ nói.
"Năm tệ."
Hà Tứ Hải lên tiếng trả nửa giá.
Đây là những gì Lưu Tiểu Quyên đã dạy cho hắn.
“Được rồi, nể mặt đứa nhỏ, tôi sẽ bán nó cho cậu với giá năm tệ.” Dì lập tức lấy bảo đao ra, đưa cho Đào Tử.
Đào Tử ngơ ngác nhận lấy.
Cẩu thả quá rồi ~
Hà Tứ Hải cạn lời lấy ra năm tệ.
Trong lòng thầm nghĩ cách làm sao để kiếm tiền trở lại.
“Có thích không?” Hà Tứ Hải hỏi Đào Tử đang cầm cây bảo đao.
Đào Tử gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Ý con là sao, con không thích nó à?” Hà Tứ Hải khó hiểu hỏi.
"Con muốn tặng nó cho anh Hà Cầu. Anh Hà Cầu nói rằng anh ấy muốn mua một cây bảo đao thật uy dũng. Cây đao này không phải rất uy dũng sao?" Đào Tử vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì lặng người.
Sau đó, hắn xoa cái đầu dưa hấu của nàng, thở dài nói: "Anh Hà Cầu đã lên thiên đường rồi."
“Không sao đâu, khi nào con lên thiên đàng gặp anh ấy, con sẽ đưa cho anh ấy.” Đào Tử hồn nhiên nói.
Nàng không có khái niệm rõ ràng về cái chết.
"Cái đó không được đâu, Đào Tử phải ở lại với anh chứ."
“Vậy thì bảo chú giao hàng chuyển đồ giúp chúng ta nhé.” Đào Tử suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Ý kiến hay, anh thấy được đấy.” Hà Tứ Hải vui vẻ nói.
Đào Tử biết về người giao hàng là vì Hà Tứ Hải định mua một lô bóng bay hidro trên mạng về bán. Nàng rất tò mò về cách thức mua hàng trên mạng, mạng là gì, mua trên mạng nhện sao?
Vì vậy, Hà Tứ Hải đã giải thích chi tiết về quy trình mua sắm trực tuyến và internet cho nàng biết.
Tuy nhiên, lại không được mua quả bóng bay hidro.
Lúc đầu, hắn nghĩ bóng bay chứa đầy khí hidro bên trong, nhưng nhìn đi nhìn lại lại chẳng tìm thấy món đồ nào dùng để bơm khí hydro cả.
Mãi sau này hắn mới biết, bởi vì hydro quá nguy hiểm, nên trên mạng không bán hydro, chỉ bán heli thôi.
So với bóng bay hidro, bóng heli cũng rất nhẹ nhưng an toàn hơn nhiều, chỉ có nhược điểm là thời gian giữ căng bóng sẽ ngắn hơn.
Nhưng đối với những người bán bong bóng mà nói, đây chính là lợi thế.
Mua một quả bóng bay, chơi với nó trong mười ngày rưỡi, vậy chỗ bóng còn lại bán cho ai đây.
Tuy nhiên, bình khí Heli quá đắt, và chi phí sử dụng khí Heli không thể thu hồi được nên Hà Tứ Hải đã lập tức từ bỏ ý định này.
Do đó, hiện nay nhiều con buôn sử dụng hydro để giả làm heli, vì giá thành hydro thấp, còn về độ nguy hiểm thì những người buôn bán đó lại cho rằng đó không phải việc của họ, một cách vô cùng độc ác.
Hà Tứ Hải còn đang nói chuyện với Đào Tử, cô Lưu mang đồ đến, theo sau nàng là cô bé mặc áo len màu đỏ kia.