Đào Tử ngồi xổm ở phía sau quầy hàng, chơi con ếch da xanh của mình.
Bé gái thì ngồi xổm ở đối diện quan sát.
Cả gương mặt đều là ước ao.
Nàng cũng muốn chơi, nhưng mà nàng lại không thể chạm được.
"Em tên là gì?" Hà Tứ Hải nghẹ giọng hỏi.
Đào Tử nghe thấy thì lập tức ngẩng lên nhìn hắn, có chút kỳ quái nhưng mà vẫn nói: "Con tên là Đào Tử nha?"
"Thật thông minh." Hà Tứ Hải sờ sờ cái đầu nồi úp của nàng.
(⊙o⊙). . .
Trên thực tế, bé gái cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hà Tứ Hải, sau đó nhỏ giọng nói: "Em là Lưu Nhược Huyên."
Bé gái đối với Hà Tứ Hải cũng không e ngại giống như có đối với Lâm Hóa Long, thậm chí mơ hồ còn có chút cảm giác thân cận.
"Em biết anh là người như thế nào sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Lưu Nhược Huyên gật gật đầu.
Anh trai lại đang lầm bầm lầu bầu rồi, Đào Tử nghĩ thầm, sau đó lại cúi đầu chơi đồ chơi của mình.
"Cô ấy là gì của em?" Hà Tứ Hải chỉ về phía Lưu Vãn Chiếu ở quầy hàng bên cạnh.
"Là chị gái?" Lưu Nhược Huyên nhỏ giọng nói.
Trong lòng của Hà Tứ Hải đã có suy đoán từ sớm, chỉ có điều là muốn xác nhận một chút mà thôi.
Bé gái gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Có ý gì?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút.
Thế là khom lưng, lật đi lật lại ở trên chỗ bán hàng một chút để che giấu, sổ sách xuất hiện tại trong tay hắn, mở ra vừa nhìn, phía trên ngoại trừ tâm nguyện của Lâm Hóa Long thì cũng không có thêm cái gì cả.
"Em và chị gái đang chơi trốn tìm, em phải đợi chị mình tìm ra mình đã." Lưu Nhược Huyên ngây thơ nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì im lặng.
Bỗng nhiên Lâm Hóa Long không biết chui ra từ nơi nào, Lưu Nhược Huyên lập tức trốn đến phía sau lưng Lưu Vãn Chiếu.
"Đại ca, anh khi nào mới giúp tôi hoàn thành tâm nguyện đây?" Lâm Hóa Long ngồi xổm ở bên cạnh Hà Tứ Hải, hỏi.
"Đừng gọi tôi là đại ca, đã nói rồi, tôi còn không lớn bằng anh."
“Người anh em, giúp đỡ chút đi."
"Đoạn thời gian gần đây tôi đang rất bận bịu, không thấy sao? Không rảnh rỗi."
"Anh thì bận bịu cái gì, tôi thấy anh không phải là chuyển gạch thì chính là bày sạp, những việc này thì có cái gì tốt mà bận bịu?"
"Vội vàng kiếm tiền, hiểu không? Không kiếm tiền thì định sống thế nào?"
"Cái này chỉ có thể kiếm vài đồng tiền?" Lâm Hóa Long nói không biết lựa lời, nhìn thấy mặt của Hà Tứ Hải càng ngày càng tối thì vội vàng dừng đề tài này lại.
"Tôi có thể làm gì đối với bản lĩnh của anh đây?"
"Cho nên anh nhanh giúp tôi hoàn thành tâm nguyện một chút, có được kỹ năng của tôi, như vậy anh sẽ có thể kiếm tiền giống như tôi, còn là kiếm bộn tiền nha."
"Sau đó cũng chết nhanh như anh? →_→, tôi còn phải nuôi Đào Tử nữa."
"Tôi đó là ngoài ý muốn." Lâm Hóa Long có chút bất mãn nói thầm.
"Được rồi, được rồi, thứ năm này, tôi sẽ đi trấn Long Hà một chuyến được chưa?"
Hà Tứ Hải cũng bị hắn làm phiền không chịu được, mấy ngày nay lúc nào cũng ghé vào lỗ tai hắn lải nhải, đúng là một con quỷ đáng ghét.
Khiến cho mọi người cho rằng Hà Tứ Hải bị tinh thần phân liệt.
Hắn chọn ngày thứ năm này là bởi vì thứ năm vừa vặn là cuối tháng, Hà Tứ Hải chính thức chuẩn bị xin nghỉ việc ở công trường.
Đã bày sạp được hơn một tuần, Hà Tứ Hải dựa vào khả năng ăn nói của mình kiếm lời được một ít tiền, ít nhất có thể cùng Đào Tử sống qua mấy tháng, chỉ cần không tiêu xài lung tung thì sinh sống hẳn là không thành vấn đề.
Cho nên, hắn không muốn để cho Đào Tử tiếp tục theo mình đến công trường chịu tội nữa.
Trên công trường vừa nóng lại vừa hầm hơi, nhiều tro bụi, tạp âm lớn, không tốt đối với Đào Tử.
Hơn nữa hắn cũng nghe vào lời của Lưu Vãn Chiếu, tìm mấy quyển sách giáo dục trẻ em xem một chút, nâng cao một ít kiến thức, thì ra nuôi trẻ con còn cần nhiều học vấn như vậy.
Lâm Hóa Long nghe Hà Tứ Hải đồng ý thì lộ ra vẻ mừng rỡ, sau đó cũng không biết là chạy đi đâu rồi.
Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, sắp xếp lại quầy hàng của mình một hồi.
Hàng sắp bán hết rồi, xem ra lại phải bớt thời gian đi "Nhập hàng" một chút.
. . .
"Tiểu Hà, tài ăn nói của cháu tốt vậy, tại sao lại đi bán vỉa hè chứ, đi tìm một công việc nghiêm túc không phải là sẽ tốt hơn nhiều sao?" Dì Tề rảnh rỗi liền chạy tới tìm Hà Tứ Hải nói chuyện phiếm.
Từ khi Hà Tứ Hải nói chuyện với nàng, Hà Tứ Hải đã thành lão khuê mật của nàng, có chuyện gì đều đến tìm Hà Tứ Hải lảm nhảm.
Hà Tứ Hải cũng không chê nàng phiền, giống như là một người dì tri tâm, không những thế nàng còn là người diễn vai phụ ở thời điểm thích hợp.
Cho nên dì Tề đối với hắn rấy chân thành, hận không thể giới thiệu con gái của mình cho Hà Tứ Hải, đương nhiên là nàng không có con gái.
Nhưng mà Hà Tứ Hải lại lục tục bán cho nàng không ít đồ.
Từ cây gãi lưng cho đến bi lăn tay, các loại đồ dùng của người già.
Kiếm lời không ít tiền của dì Tề, lại có thể khiến cho dì Tề tán dương hắn không dứt, đúng là có bản lĩnh.
Nói đến cuối cùng, Hà Tứ Hải đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành phải bắt lấy một con dê mà dùng sức níu.
"Bày sạp là không đứng đắn sao?" Hà Tứ Hải hỏi ngược lại.
"Đứa nhỏ này? Lại đùa giỡn với dì? Dì là nói cháu nên tìm một công việc có thể làm dài lâu." Dì Tề không để ý một chút nào, cười đến vô cùng vui vẻ.
"Vậy thì dì giới thiệu giúp con một chút, một tháng có thể kiếm 20 ngàn là được."
"20 ngàn? Có chuyện tốt như vậy thì dì đã đi rồi, nào còn đến lượt con."
"Ha ha, con nhìn thấy dì còn trẻ như vậy mà lại có kinh nghiệm sống phong phú, 20 ngàn chắc cũng chỉ là lương căn bản."
"Nào có tốt như cháu nói, dì đều già rồi, còn trẻ gì nữa. Nói dì từng trải nhiều, còn không phải là bị cháu kiếm lời không ít tiền?" Dì Tề cười vô cùng vui vẻ.
"Dì à, sao có thể nói vậy chứ, những thứ cháu bán cho dì nào có cái nào là vô dụng đâu? Hơn nữa cháu đều là bán cho dì với giá gốc, thật sự không kiếm tiền của dì." Hà Tứ Hải bày ra vẻ mặt chân thành.
"Cháu kiếm tiền cũng không sao cả, dì cũng không trách cháu, làm ăn sao có thể không kiếm tiền được." Trong lòng dì Tề cũng rất rõ ràng chuyện này.
Nhưng mà ai bảo Hà Tứ Hải nói chuyện êm tai, nói gì cũng đều có lý.
Nàng chính là đồng ý để cho hắn kiếm.
Hai người nói từ quá khứ nói đến hiện tại, từ hiện tại nói đến tương lai, mãi cho đến khi bị một khách quen cắt đứt.
Chờ sau khi Hà Tứ Hải "thương lượng" với khách hàng một phen, lấy giá cả "thiếu máu" bán một bộ điện thoại bàn thì dì Tề đã quay về quầy hàng của mình rồi.
"Đào Tử, uống nước."
Hà Tứ Hải cầm ấm nước nhỏ của nàng rồi đưa cho nàng.
Tiểu gia hỏa này, không cho nàng uống thì nàng liền không uống.
Trên sách viết, trẻ nhỏ phải nhiều uống nước, bổ sung đủ lượng nước.
Đào Tử nghe vậy thì thả sách tranh trong tay xuống, ôm lấy ấm nước nhỏ rồi uống một ngụm lớn.
"Khát thì phải chủ động nói với ba, không phải là chờ ba bảo con uống thì con mới uống."
"Hì hì, con không khát nha."
Đào Tử ngước cổ, hai tay ôm bình nước nhỏ đã trống rỗng rồi đưa cho hắn.
Hà Tứ Hải lúc này chỉ muốn dùng đầu chó để biểu đạt tâm trạng của mình.
"Con đúng thật là, có đói bụng hay không?" Hà Tứ Hải cũng là không có cách nào đối với nàng.
"Buổi tối đã ăn no rồi." Đào Tử vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.
Hà Tứ Hải sợ ăn ở bên ngoài lâu dài sẽ không vệ sinh và không dinh dưỡng.
Thế là tự mình mua cái bếp gas đơn, nhưng mà chắc chắn là không thể bỏ vào trong phòng cho thuê được rồi. Thế là hắn đã dựng một cái kệ bếp đơn giản ở lối vào của phòng cho thuê.
Buổi chiều tan làm, đi siêu thị mua ít thức ăn, sau đó nấu cho Đào Tử ăn.
Sau khi ăn xong cơm tối, mới mang Đào Tử đến chợ đêm bày sạp.
Nhưng mà cũng chỉ là mấy ngày tạm thời, bởi vì Hà Tứ Hải đang tìm nhà, chuẩn bị thuê một chỗ lớn hơn một chút, ít nhất là có nhà bếp và nhà vệ sinh.
Bởi vậy có thể thấy rõ, những ngày này Hà Tứ Hải bày sạp đã kiếm lời không ít.
Nhìn Đào Tử lại tiếp tục xem sách tranh, Hà Tứ Hải không có chuyện gì nhìn trái, nhìn phải, suy nghĩ một chút rồi đi đến bên cạnh Lưu Vãn Chiếu.