Hà Tứ Hải quay đầu lại nói với Lưu Vãn Chiếu một tiếng, sau đó cõng Đào Tử đi về phía đám đông.
“Không trông.”
Lưu Vãn Chiếu đáp, vừa dứt lời mới nhận ra Hà Tứ Hải đã đi xa rồi, hoàn toàn không nghe thấy lời nàng nói.
“Thật là, tại sao lần nào cũng như vậy chứ.” Lưu Vãn Chiếu tức giận nghĩ.
Hà Tứ Hải đưa Đảo Tử đi tới chỗ cái đầu búp bê, để nàng nhìn cho rõ
Thì ra quán trà sữa bên đường mới mở, nên nhân viên mặc đồ búp bê đầu to để hút khách.
Đào Tử tò mò ngắm nhìn con búp bê đầu to, nhưng khi cô đến gần hơn, nàng cảm thấy cảm thấy vô vị, rất nhanh sau đó chẳng còn thấy hứng thú gì cả.
Hà Tứ Hải tiếp tục dẫn nàng đi về phía trước, từ xa hai người đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
Đây là gian hàng bày bán bánh mật ong.
Bánh được chia sẵn ra thành từng túi, mười tệ một túi lớn, rất nhiều người qua lại tiện tay mua một túi về.
Bánh chia thành ba vị khác nhau là vị chuối, vị nguyên bản và vị xoài.
Hà Tứ Hải đưa Đào Tử tới, mua một túi bánh vị nguyên bản.
Hà Tứ Hải đặt Đào Tử xuống, bóc bánh ra: “Ăn đi.”
Đào Tử đưa tay ra định cầm lấy, thì Hà Tứ Hải vội ngăn nàng lại, là vì tay nàng đang rất bẩn.
“Tay con bẩn quá, không được bốc ăn ngay.”
Mấy ngày nay, Hà Tứ Hải cũng đang tập tành học cách chăm sóc trẻ nhỏ, nên cũng mang theo những thứ đồ dùng thường ngày như khăn giấy, nhưng lại để ở sạp đồ mất rồi.
Thế là hắn xin chủ quầy bánh một tờ giấy, rồi lau cho nàng.
“A nhoàm.” Đào Tử cắn một miếng thật to, nàng đã muốn ăn nó từ lâu rồi nên không thể chờ thêm nữa.
Hà Tứ Hải cũng cầm lấy một miếng, cắn thử, thì thấy bánh mềm ngọt, ăn rất ngon, chả trách nhiều người mua đến vậy.
“Vừa rồi, tại sao em không để anh nói cho chị gái em biết?” Hà Tứ Hải đột nhiên quay sang bên cạnh nói.
Hóa ra là Lưu Nhược Huyên đã theo sau bọn họ.
Cô nhìn chiếc bánh trong tay Hà Tứ Hải và làm động tác nuốt bánh, nhưng tiếc rằng ma quỷ không thể ăn thức ăn của con người, vả lại bọn họ cũng không cần phải ăn, chẳng qua là vẫn còn một số người vẫn còn giữ lại một số thói quen, động tác mình vẫn hay làm khi còn sống mà thôi.
Mặc dù những ngày nay Lâm Hóa Long khiến hắn cảm thấy rất phiền phức, nhưng nhờ có hắn, Hà Tứ Hải đã hiểu rõ hơn về ma quỷ.
“Đây là trò bịt mắt, không thể nhờ người khác giúp, phải là chị gái tự mình tìm thấy em, thì mới được.” Lưu Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải.
Một đôi mắt to, trong veo và sáng ngời.
Hà Tứ Hải không biết tại sao, bản thân lại có cảm giác không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Ngay cả khi đã chết đi rồi, cô gái nhỏ này vẫn giữ được sự trong trắng và thuần khiết của mình như khi còn sống.
Nhưng có vẻ như tâm nguyện của nàng dường như rất khó giải quyết.
Tâm nguyện của nàng là người chị gái đang bị che mắt của nàng có thể tìm thấy nàng, nhưng nàng là ma, chị gái của nàng sao có thể nhìn thấy nàng.
Đây cứ như là một vòng lặp vô tận vậy.
Hà Tứ Hải dắt theo Đào Tử, một lớn một nhỏ quay về, theo sau là một cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy.
Nhưng không ai có thể nhìn thấy ngoại trừ Hà Tứ Hải.
“Cô Lưu, cảm ơn cô đã giúp đỡ, nào, tôi mời cô ăn một chiếc bánh ngọt.”
Hà Tứ Hải bước đến với nụ cười trên môi.
“Tôi không ăn.” Lưu Vãn Chiếu ngẩng đầu tức giận nói.
Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh chỉ với một chiếc bánh ngọt sao? Hơn nữa, bánh đó là mua bằng tiền cửa nàng, càng khiến nàng không muốn ăn.
“Ăn một cái, ăn một cái đi, tôi chỉ đùa với cô thôi. Nếu cô xót tám mươi tệ, thì tôi không trả cho cô được.” Hà Tứ Hải trực tiếp đưa ra một miếng bánh từ trong túi.
“Cầm đi, tôi không ăn.”
Lưu Vãn Chiếu vô cùng tức giận, dùng tay đẩy Hà Tứ Hải ra.
Khi lòng bàn tay nàng chạm vào mu bàn tay của Hà Tứ Hải, thì sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch.
Bởi vì ngay lúc đó, nàng đã nhìn thấy một bóng dáng bản thân không thể quên được ngay cạnh bên chân Hà Tứ Hải.
Nàng ấy vẫn mặc bộ quần áo hệt như ngày mất tích, một chiếc áo hoodie chấm bi màu đỏ, một chiếc áo gile len màu nâu bên ngoài, phía dưới là chiếc quần mỏng màu đỏ.
Nhưng đáng tiếc nó lại giống như bọt nước, chớp mắt một cái đã chẳng còn.
“Không ăn thì thôi, sao lại hung dữ như vậy?”
Hà Tứ Hải mỉm cười, nháy mắt với Lưu Vãn Chiếu, rồi quay trở lại gian hàng của mình.
Nhưng lúc này Lưu Vãn Chiếu không quan tâm tới hắn nữa, mà dụi mắt, sau đó bắt đầu điên cuồng nhìn trái nhìn phải để tìm kiếm.
Dần dần lên tiếng với giọng điệu nức nở như muốn khóc: “Em đang trốn ở đâu, đi ra đây, em đi ra đây đi …”
“Này, Tiểu Hà, có phải cậu lại trêu chọc cô Lưu không, cô ấy là một cô gái tốt, đừng bắt nạt cô ấy.” Dì Tề chạy tới, khẽ nói.
“Làm gì có chuyện đó, không liên quan gì đến tôi.” Hà Tứ Hải lập tức phủ nhận.
“Tôi phát hiện cậu rất thích trêu cô Lưu, có phải cậu có ý với Lưu không?” Dì Tề nghi ngờ hỏi.
“Dì đừng nói bậy, tôi còn trẻ như vậy, cô ấy hơn tôi ít nhất phải tới năm sáu tuổi, tôi có thể thích cô ấy sao?” Hà Tứ Hải vội nói.
“Cô ấy còn rất trẻ, con gái cậu đã lớn như vậy rồi, cậu vẫn còn trẻ sao? Vả lại, cô Lưu vừa đẹp lại vừa giỏi giang, nhìn cách ăn mặc của cô ấy có thể thấy điều kiện gia đình của cô ấy chắc cũng khá rồi, chẳng phải còn phải xem người ta có vừa mắt cậu hay không sao?”
“Dì Tề, dì không thể nói như vậy được, chẳng lẽ tôi tệ lắm sao?”
“Rất tệ.”
“Dì Tề, dì nói hay lắm, khiến tôi cảm động rơi nước mắt rồi.”
“Nhóc con này, cả ngày cư xử chẳng ra sao cả, nếu không có ý gì với người ta, thì đừng lúc nào cũng trêu chọc người ta như vậy, mấy ngày nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người.”
“A, đây là…”
“Tôi không nói với cậu nữa, có khách tới rồi.” Dì Tề quay người trở lại gian hàng của mình.
“Vừa nãy chị em đã trông thấy em rồi, tại sao em vẫn còn ở đây?” Hà Tứ Hải quay sang hỏi Lưu Nhược Huyên bên cạnh.
“Hì hì, chị ấy vừa nhìn thấy em, nhưng không tìm thấy em, chị ấy phải thực sự tìm thấy em cơ.” Lưu Nhược Huyên đắc ý nói.
“Ý em là gì?” Hà Tứ Hải nghe nàng nói vậy thì vô cùng hoài nghi.
Nhưng đứa trẻ lại chỉ cười không nói, trò trốn tìm thì phải giữ bí mật.
Nàng quả đúng là một cô bé ngoan cố và cứng đầu.
Tuy nhiên, nếu không phải như thế, thì nàng ấy đã buông bỏ và đi đến một thế giới khác từ rất lâu rồi.
Lúc này, Lưu Vãn Chiếu đi tới với đôi mắt đỏ hoe.
“Hà Tứ Hải.”
“Sao thế, để tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn ăn bánh ngọt thì được thôi, nhưng còn tám mươi tệ kia, tôi không trả cho cô được.“
“Tôi không tìm anh để đòi tiền.” Lưu Vãn Chiếu trừng mắt lên nói.
“Tôi muốn ... tôi muốn hỏi anh, vừa rồi anh có nhìn thấy một cô bé để tóc giống tôi, mặc áo gile len màu nâu không? Con bé đứng ngay cạnh chân của anh.” Lưu Vãn Chính run rẩy hỏi.
“Hả…”
Hà Tứ Hải bắt đầu suy nghĩ, đây là đường lớn, nếu nói thẳng với nàng ấy, nàng ấy xúc động quá thì sẽ không hay lắm.
Nhưng nếu bạn không nói với nàng ấy, thì có vẻ như cũng không hay lắm.
“Quên đi, có lẽ là do tôi hoa mắt thôi.” Lưu Vãn Chiếu tự cười nhạo chính mình, rồi xoay người trở về gian hàng của mình.
“Chờ đã.” Hà Tứ Hải ngăn nàng lại.
“Anh đang làm gì vậy?” Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại, cảnh giác nhìn hắn.
“Được rồi, đừng như vậy mà, ban nãy tôi lừa cô tám mươi tệ, là tôi sai, tôi trả cô, được không.”
“Không cần, coi như là tôi mua bánh cho Đào Tử ăn.”
“Cám ơn dì.”
Đào Tử đang ngồi bên cạnh, ăn bánh nghe vậy liền ngẩng đầu lên, lúc này mặt nàng đã dính đầy vụn bánh.
“Không cần cảm ơn, nhưng, phải gọi chị là chị nhé.“
Lưu Vãn Chiếu cúi xuống, đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp Đào Tử lau sạch những mảnh vụn bánh trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng.
Dưới ánh đèn rực rỡ trong chợ đêm, Lưu Vãn Chiếu cúi người, để lộ đường cong hoàn mỹ và đôi mắt dịu dàng, trông vô cùng xinh đẹp.
Hà Tứ Hải đứng bên cạnh nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, “Nếu cô đang nói về một cô bé mặc hoodie chấm bi đỏ, gile len màu nâu và quần mỏng đỏ, thì tôi có nhìn thấy con bé.”
Lưu Vãn Chiếu đang cúi người nghe thấy mấy lời này liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào Hà Tứ Hải với ánh mắt đã chứa đầy sương mù.