Chương 105: Bí mật thật sự của Hùng Trại cường tráng!
Chưởng ảnh, cự phủ, bàn tay to lớn…
Chuyện này?
Lý Trường Thọ vẫn luôn biết, Hồng Hoang rất lớn, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, hắn chỉ là một vị Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc bình thường.
Nhưng hắn quả thực không nghĩ tới, chính mình vậy mà lại có thời điểm hoàn toàn nhìn nhầm!
Bên cạnh tượng thần, có một vị tráng hán mở miệng rộng ra, trong miệng phun ra một cỗ vầng sáng màu vàng đất.
Chùm sáng này, ngưng tụ thành cánh tay to lớn cầm cự phủ kia, nhẹ nhõm đánh tan chưởng ảnh của Lý Trường Thọ!
Trong chốc lát…
Nhận biết của Lý Trường Thọ về Hùng Trại triệt để đổ sụp.
Ban đầu mặc dù nhìn ra Hùng Trại có một chút không giống bình thường, nhưng chính mình lúc ấy sau khi vội vàng củng cố tu vi cảnh giới phi thăng, quan sát một đoạn thời gian rồi cũng liền lặng yên rời đi.
Về sau, Hùng Trại bọn họ bắt đầu gây dựng kế hoạch Hải Thần Giáo phát tài, cũng phát triển Hải Thần Giáo đến thành quy mô như bây giờ.
Trong quá trình này, Lý Trường Thọ ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn chăm chú người Hùng Trại.
Nhưng những người này mới nhìn chính là một đám gia hỏa tứ chi phát triển, Lý Trường Thọ vẫn không thể phát hiện ra bọn họ có sơ hở gì, chỉ có đôi khi cảm thấy bọn họ có chút ít tham tài.
Thậm chí nhiều lúc nhìn dáng vẻ bọn họ ngu ngơ, sẽ còn cảm thấy đây là những kẻ thuần phác, đơn giản và thiện lương…
Không nghĩ tới…
Vạn vạn lần không nghĩ tới!
Hắn lại bị những tên gia hỏa nhìn ngu ngơ này lừa bịp nhiều năm như vậy!
Lý Trường Thọ tự nhận, chính mình có đôi khi đúng là giấu diếm sâu một chút!
Nhưng so sánh cùng với đám người Hùng Trại này, tuyệt đối mặc cảm, cam bái hạ phong trong nháy mắt!
Hải Thần Giáo cái quỷ, dứt khoát đổi tên thành [Đoán không ra] thần giáo là được rồi!
Những nam nữ già trẻ Hùng Trại này, có thể kết phường diễn một vở kịch. Năm đó đầu quái ngư kia chở mình đi, nói không chừng chính là do bọn họ cố ý bắt giết…
Trong tích tắc này, trong lòng Lý Trường Thọ tràn đầy hai chữ to:
TÍNH TOÁN!
Nhưng Lý Trường Thọ vẫn chưa bối rối, trong đáy lòng rung động thì rung động, cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của mình đối với tình thế.
Lý Trường Thọ khống chế đạo nhân giấy lập tức lui lại, tốc độ nhanh vô cùng. Nhưng cánh tay cự nhân kia sau khi bổ ra chưởng ảnh, lại cầm rìu lớn chém tới.
Hình tượng này quỷ dị không nói lên lời…
Một tráng hán cả người đầy bắp thịt, há mồm phun ra hào quang màu vàng đất. Quang mang ấy ngưng tụ thành một cánh tay cầm cự phủ, giống như vật sống đuổi theo Lý Trường Thọ chém tới tấp.
Một kích này nhìn như vô cùng chậm chạp, nhưng Lý Trường Thọ lại nhận ra trên đó có đạo vận huyền diệu yếu ớt.
Như chậm lại thực nhanh, như nhẹ lại thực nặng!
Cùng với các đạo pháp, thần thông Lý Trường Thọ biết, hoàn toàn là hai loại lực lượng khác biệt!
Lý Trường Thọ cảm giác không ra lực đạo ẩn chứa trong đó, nhưng lại không dám xem thường uy lực một búa này.
Hắn cấp tốc hoành chuyển trên không trung, miễn cưỡng tránh thoát búa này!
Vừa vặn sau dốc núi, lại vô thanh vô tức xuất hiện một khe hở dài mấy trăm trượng…
Tiên thức hắn đột nhiên bắt được, bên cạnh lại có quang mang nở rộ!
Trong thời khắc ánh sáng lóe lên, thân hình Lý Trường Thọ lập tức phóng lên tận trời. Một mũi tên cực nhanh bay sát qua dưới chân hắn, uy lực của nó tuyệt đối có thể một kích xuyên thấu lớp tiên lực bảo vệ đạo nhân giấy!
Lý Trường Thọ cúi đầu liền thấy, lại có một thanh niên lực lưỡng xuất hiện dị dạng.
Người này không có biểu diễn lưỡi búa to, miệng phun cánh tay. Hai tay gã vốn dĩ vô cùng tráng kiện, lúc này biến thành kích cỡ như thường nhân…
Trên hai đầu cánh tay, lại lưu chuyển quang mang như lưu ly.
Sau đó, hai tay người này trống rỗng làm hình "Kéo cung xạ điêu". Quang mang trên cánh tay tự động ngưng tụ thành trường cung và mũi tên.
Lý Trường Thọ lách mình phóng tới trong mây, đồng thời lập tức nghiêng trái tránh phải, miễn cưỡng tránh thoát thêm một tiễn của đối phương…
Một tiễn này bắn thủng đám mây trắng phía trên, sau đó nổ tung.
Lý Trường Thọ tiếp tục bay nhanh về không trung. Hắn bay đến độ cao mũi tên nổ tung vừa rồi, uy hiếp ở phía dưới lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Cúi đầu nhìn lại…
Một đám hán tử mặc thiết giáp màu đen, đứng đó quơ binh khí trong tay. Cả đám ngửa mặt nhìn đạo nhân giấy Lý Trường Thọ, diễu võ giương oai một hồi, trong miệng phát ra tiếng nói xì xồ xì xào, giống như đang cười chế nhạo.
Mấy năm nay Hải Thần Giáo phát triển, nam nam nữ nữ Hùng Trại vào nam ra bắc, cũng đều xem như có kiến thức rộng rãi.
Bọn họ đã không còn là Hùng Trại dân đơn thuần.
Năm đó bọn họ nhìn thấy có Luyện Khí Sĩ biết bay, liền sẽ cho rằng đây là thần linh Tiên Nhân, phải quỳ lạy cầu phúc.
Bọn họ hôm nay, trực tiếp đánh cho hóa thân của Hải Thần nhà mình chạy lên trời không dám hạ xuống, còn vui cười một hồi ở phía dưới, lại còn chửi rủa:
"Xuống đây đi! Đồ hèn nhát!"
"Giả thần giả quỷ! Có bản lĩnh xuống đây xoay cổ tay, so lực cánh tay một lần!"
Lúc này, không chỉ Lý Trường Thọ có chút ngơ ngác, giáo chúng phàm nhân người người tấp nập phía dưới cũng đều ngớ ra hết rồi!
Thôn trưởng Hùng Trại trang điểm thành Hắc Hùng Tinh, phản ứng hết sức nhanh chóng.
Thôn trưởng xoay động nhãn châu, lập tức hô to: "Hải Thần hiển linh! Là Hải Thần hiển linh hạ xuống thần lực cho thần sứ! Tạ Hải Thần phù hộ! Uy nghiêm của Hải Thần, không thể xâm phạm!"
Lập tức, giáo chúng xung quanh nhao nhao cao giọng la lên, tiếng gầm giống như núi kêu biển gầm.
Đám giáo chúng này lễ bái tượng thần một lần nữa, trong ánh mắt không ít người tràn đầy cuồng nhiệt, tình cảnh vô cùng hùng vĩ...
Như vậy cũng được nữa hả?
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ dở khóc dở cười, mình dùng người giấy hóa thân đến đây, là vì nói cho những giáo chúng này, Hải Thần không tồn tại.
Nhưng hôm nay, hắn vì muốn chu toàn kế hoạch, cũng vì bảo vệ giáo chúng nơi đây, diệt sát hai nhóm đại yêu đột kích…
Kết quả là, chính hắn trái lại lại bị thần sứ thần giáo của mình đuổi theo chém một hồi!
Đây là chuyện hoang đường gì đây?
Quả thực chính là bị Hồng Hoang cười chê!
Đại khái, chính mình hẳn là "Hương hỏa thần" thứ nhất mất mặt như vậy!
Ban đầu Lý Trường Thọ chẳng qua cảm thấy, Hải Thần Giáo sẽ trở thành tai hoạ ngầm sau này của mình, sau đó rước lấy nghiệp chướng, nên mới phải nhanh chóng giải quyết việc này.
Lúc này xem ra, có lẽ chính mình cũng chỉ là bị người Hùng Trại lợi dụng.
Lòng dạ bọn gấu đất này cũng quá bẩn thỉu đi!
Trên bầu trời, trong mắt Lý Trường Thọ xẹt qua một tia ngoan tuyệt, trở tay lấy ra hai bình sứ…
Nhưng hắn lập tức ý thức được, nếu như chính mình thật sự làm như thế, sẽ vô duyên vô cớ trêu chọc nghiệp chướng cho chính mình.
Huống chi, bọn người Hùng Trại kia, ở phía sau có thể có tồn tại đáng sợ.
Trước hết làm rõ ràng nội tình của bọn người kia rồi tính.
Một chi tiết nhỏ cấp tốc bị Lý Trường Thọ bắt lại, tráng hán phun từ trong miệng ra cánh tay và cự phủ vừa rồi, lúc này tinh thần của gã uể oải suy sụp ngồi bên cạnh tượng thần.
Mà tráng hán cánh tay biến thành tay thường nhân vừa rồi, lúc này cũng buông thõng cánh tay, không có cách nào nâng lên…
Hẳn là…lực lượng huyết mạch?
Nhân Tộc làm sao có thể có loại lực lượng huyết mạch này?
Trong lòng Lý Trường Thọ đột nhiên xẹt qua một đạo thiểm điện, nhìn thân ảnh đám tráng hán diễu võ giương oai phía dưới, nhớ tới mấy điển cố ghi chép trong cổ tịch.
…
Sau khi Bàn Cổ khai thiên địa, nguyên thần hóa thành Tam Thanh, thi thể lại dưỡng dục ra một chủng tộc…
Vu!
Vu Tộc chậm rãi phát triển tại thời Viễn Cổ, có công đức che chở, lại có một chút thần lực Bàn Cổ đại thần để lại. Mười hai Tổ Vu hô phong hoán vũ, khống chế lực lượng quy tắc Viễn Cổ. Cao thủ đại vu, chiến vu trong tộc tầng tầng lớp lớp.
Sau đại chiến Long Phượng, Vu Tộc trở thành tộc mạnh nhất trong trăm tộc, dần dần tự mãn lấn áp các tộc khác.
Trăm tộc không phục, dần dần liên hợp, cùng với sự lãnh đạo của Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất – Đại năng Kim Ô tộc sinh ra từ Thái Dương Tinh. Đội ngũ này tự xưng là Thánh Tộc, liên tục chinh chiến mấy năm cùng với Vu Tộc.
Về sau, Thánh Tộc dần dần được xưng là Yêu Tộc. Đông Hoàng, Đế Tuấn tự lập làm Yêu Hoàng, lập nên Yêu Tộc Thiên Đình tại đỉnh Bất Chu Sơn…
Ba lần đại chiến Vu Yêu, đánh rớt khí vận cả hai tộc, từ đó mới có Nhân Tộc dần dần hưng khởi.
Bởi vì Nhân Tộc cùng với Yêu Tộc không có cách nào hóa giải mối hận diệt tộc, trong năm tháng dài đằng đẵng trước đại chiến Vu Yêu lần ba, Vu Tộc cùng với Nhân Tộc dần dần thông hôn, sinh ra "Vu Nhân" nhất tộc.
Đại chiến Vu Yêu kết thúc, Vu Tộc bị phong trấn tại Bắc Câu Lô Châu, Yêu Tộc tránh lui tại giao giới lục địa, mà Vu Nhân nhất tộc có uy thế của Nhân Tộc, cũng có uy nawg nửa Vu, đã từng có khí thế lớn mạnh.
Nhưng bên trong quá trình Nhân Tộc quật khởi cuối thời kì Thượng Cổ, bộ lạc Vu Nhân tương đối hung tàn dần dần bị chèn ép.
Trong đó tương đối nổi danh, chính là trận chiến đoạt vận giữa Hiên Viên Hoàng Đế và Xi Vưu.
Từ đó về sau, Vu Nhân dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
"Hẳn là…" Lý Trường Thọ nhìn những đám tráng hán nhảy nhót tưng bừng phía dưới, trong lòng nổi lên hồ nghi như vậy.
Đây thật sự là Vu Nhân nhất mạch thời Thượng Cổ?
Bởi vì nguyên quán ở một góc Nam Hải, tránh thoát đại kiếp Vu Nhân, mới tồn tại đến nay?
Ách, đúng là càng nghĩ càng có khả năng…
Lý Trường Thọ thu bình sứ vào trong tay, nhíu mày nhìn chăm chú tình hình phía dưới.
Sự tình càng ngày càng phiền toái.
Bên trong đại chiến Vu Yêu, suốt năm tháng dài đằng đẵng, từng đám sinh linh chết thảm giữa thiên địa, vô số cô hồn lưu lạc ở trong thiên địa, cuối cùng dần dần tiêu tán.
Tổ Vu Vu Tộc, Đại Đức Hậu Thổ không đành lòng, chủ động hi sinh bản thân, thân hóa thành lục đạo luân hồi.
Bởi vậy, sinh linh hôm nay phần lớn thiếu Đại Đức Hậu Thổ một phần nhân quả, hơn nữa tàn quân Vu Tộc có một bộ phận cũng đi địa phủ nhậm chức.
Bọn người Hùng Trại kia có thể thi triển ra loại thần thông này, nói rõ tỉ lệ huyết mạch Vu Tộc trong cơ thể tuyệt đối không thấp…
Suy nghĩ của Lý Trường Thọ không ngừng chuyển động, lúc này đã cho ra hàng đống phương pháp đối phó với Hùng Trại này!
Thuốc mê, trận pháp, đều có thể nhẹ nhàng đạt được hiệu quả.
Nhưng phương án thứ nhất tự hủy thần giáo, đã không có tác dụng gì.
Trừ phi hắn tàn nhẫn tiêu diệt Hùng Trại, không thì người Hùng Trại sẽ không ngừng hiển thánh ở trước mặt người khác, Hải Thần Giáo vẫn sẽ nhanh chóng phát triển lớn mạnh…
Đúng vào lúc này, Lý Trường Thọ lại đột nhiên phát giác được, trên mặt biển hướng tây bắc, lại có một mảng lớn mây đen hạ xuống.
Trong đó có sáu vị đại yêu, yêu khí cuồn cuộn che khuất bầu trời.
Hoàn toàn vô cùng càn rỡ như trước đây!
Hiển nhiên, có người vẫn không định bỏ qua cơ hội lần này, muốn thừa dịp lần giáo chúng Hải Thần Giáo tụ hội này, phá hủy Hải Thần Giáo…
Lý Trường Thọ cũng có một chút bất đắc dĩ, mặc dù mục đích của hắn và đối phương giống nhau, nhưng hắn lại không thể để giáo chúng Nhân Giáo vô duyên vô cớ bị hại.
Còn có cái Hùng Trại này…
Lý Trường Thọ khống chế đạo nhân giấy đột nhiên hướng về phía dưới lao xuống, né tránh một tiễn rồi bay nhanh về hướng tây bắc.
Hắn âm thầm thi triển Phong Ngữ Chú, bắt chước tiếng nói vị thôn trưởng Hùng Trại hóa trang thành "Hắc Hùng Tinh" kia hét lớn một tiếng bên tai người Hùng Trại:
"Đuổi theo! Đừng để hắn chạy!"
Chỉ một thoáng, hơn trăm tráng hán đồng thời nhấc chân chạy như điên, tốc độ quả thực không chậm.
"Ta mở miệng nói chuyện lúc nào vậy?" Thôn trưởng Hùng Trại sững sờ, sau đó vội vàng hô to, gọi lại hơn phân nửa tộc nhân.
Hơn hai mươi người chạy nhanh nhất đã vòng qua đám đông giáo chúng, chạy như điên về hướng tây bắc, trong miệng "ngao ngao" gọi bậy…
Tốc độ bọn họ chạy, so với Luyện Khí Sĩ phổ thông chưa thành tiên cưỡi mây lại còn nhanh hơn một chút.
Vu giỏi chạy, vì vậy làm chủ mặt đất.
Lý Trường Thọ bí mật quan sát những "người nghi ngờ là Vu Nhân " này, đồng thời làm xong chuẩn bị để độc chết sáu vị đại yêu kia.
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, những thần sứ Hùng Trại này rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, còn có thể gây cho hắn "kinh hãi" nào khác hay không.
Nhưng mà…
Tiên thức của Lý Trường Thọ, lại phát hiện ra một khối mây đen phía nam, trong lòng có một chút cảm giác vô lực.
"Hôm nay là ngày gì? Một đợt đại điển Hải Thần Giáo, lại rước lấy phản ứng của nhiều thế lực như vậy?"
Trên mặt biển rộng phía nam, một đóa mây đen cấp tốc áp sát An Thủy Thành!
Đây không phải Yêu Tộc, từng dãy Tiên Giao Binh đứng trên mây đen, hẳn là tinh binh Long Cung Nam Hải.
Lý Trường Thọ nghĩ nghĩ, dứt khoát không đi quản. Hắn tiếp tục dẫn hơn hai mươi người Hùng Trại phía dưới, nghênh kích đại yêu còn ở ngoài ngàn dặm…
Nhưng mà, lực bền bỉ của những hán tử Hùng Trại này cũng không phải mạnh.
Bọn họ chạy đuổi theo Lý Trường Thọ mấy chục dặm đã bắt đầu thở hồng hộc, tốc độ dần dần chậm xuống.
Chuyện diệt yêu vẫn phải để Lý Trường Thọ hắn tự mình ra tay thôi.
Sau đó cố ý thả một vị đại yêu tới, thử chiến lực của những người Hùng Trại này một lần?
Lý Trường Thọ rất nhanh liền bỏ đi cái ý nghĩ này, hắn hoàn toàn không cần làm loại kiểm tra "vẽ vời thêm chuyện" này…
Ở phía An Thủy Thành, đã sắp đánh nhau đến nơi!
Đám mây đen từ Nam Hải đã bay đến trên không An Thủy Thành.
Từng dãy Tiên Giao Binh ở trên cao nhìn xuống, giữa thiên địa lộ ra một cỗ sát khí, các phàm nhân phía dưới bị dọa ngơ một lần nữa.
Hàng Tiên Giao Binh phía trước nhất lùi lại, hai thân ảnh sóng vai đi ra.
Lý Trường Thọ đảo tiên thức qua, tâm thần xiết chặt, suýt nữa cắm đầu xuống đất từ trên mây!
Ngao Ất!
Không may rồi, tên gia hỏa này nhận biết tượng thần của mình!
Vào giờ khắc này Lý Trường Thọ đột nhiên có suy nghĩ từ bỏ, nước chảy bèo trôi, đốt hết đạo nhân giấy, không bao giờ đến Nam Hải nữa.
Nơi này hẳn là vận xui của hắn!
Sự tình phát triển còn vượt quá dự đoán lúc đi đường của Lý Trường Thọ, càng chạy càng xa…
Lúc này "nhân vật chính" giữa toàn trường cũng không phải là Ngao Ất, mà là bên cạnh Ngao Ất, vị tiểu long lạ lẫm cao cao gầy gò, có một chút hư nhược…
Ngao Mưu quét mắt nhìn phía dưới, không cảm giác được chút khí tức ba động nào, chỉ phát giác được hai ba vị Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc cảnh giới Hóa Thần.
Lập tức, y hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến việc khoe khoang trước mặt Ngao Ất Nhị ca, lạnh nhạt nói: "Chỉ có đám các ngươi cũng dám tự xưng là Hải Thần Giáo? Người đâu, đi lấy cái tượng thần kia cho bản điện hạ đập chơi cho vui!"
"Vâng!" Mấy vị tướng lĩnh Tiên Giao Binh cùng nhau lĩnh mệnh, cũng không biết bản thân sau đó phải đối mặt với cái gì!