Chương 108: Công đức ta lấy, rủi ro các ngươi gánh!
"Tạ ơn Trường Thọ huynh nhắc nhở!" Bên cạnh sơn lâm, Ngao Ất thân hình thiếu niên, đỉnh đầu có sừng rồng, làm động tác vái chào thật sâu đối với Lý Trường Thọ.
Y vừa mới vi phạm nguyên tắc làm rồng của mình, đưa ra thỉnh cầu quá phận như thế đối với Trường Thọ huynh…
Chuyện này tuy là "hợp tác cùng có lợi", nhưng y đúng là có ý nghĩ xấu, làm khó Trường Thọ huynh.
Trường Thọ huynh khổ vì đạo thừa Nhân Giáo quá ít, lại theo đuổi danh thanh tĩnh vô vi (tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ). Sự tình Hải Thần Giáo chỉ có thể âm thầm tiến hành, còn phải giữ nghiêm bí mật.
Mặc dù Trường Thọ huynh không có trực tiếp nói ra, nhưng chuyện đã rõ ràng như vậy, Ngao Ất y cũng không phải là con rồng ngu dốt, như thế nào lại không đoán được?
Bây giờ Hải Thần Giáo Nam Hải đã bắt đầu hưng khởi, có Vu Nhân làm thần sứ, có tuyên dương giáo hóa, giáo nghĩa vô cùng sâu sắc, cũng có cao thủ Nhân Giáo làm hậu thuẫn!
Hương hỏa công đức tích lũy kia là Ngao Ất tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không giả được.
Long Tộc hiện tại thiếu nhất chính là cái gì?
Công đức!
Vào thời đại Viễn Cổ xa xôi, hai tộc Long Phượng bởi vì đánh nát Hồng Hoang, rước lấy nghiệp chướng khôn cùng.
Phượng Tộc trực tiếp tàn lụi, bị trấn áp tại Bất Tử Hoả Sơn.
Long Tộc có năng lực sinh sôi khá mạnh, dùng vô số bảo vật trấn áp tộc vận, dùng vô số thân thể tộc nhân đi tu bổ chín ô tuyền bạo động thiên địa lúc ấy, mới miễn cưỡng tồn tại…
Tại thời kỳ Thượng Cổ, Long Tộc âm thầm kết thiện duyên cùng với Nhân Tộc khi ấy còn chưa lớn mạnh, trở thành đồ đằng của một số bộ tộc. Bởi vậy lén lút góp nhặt một chút công đức, lúc này mới hóa giải được rất nhiều nghiệp chướng của Long Tộc.
Sở dĩ, công đức trọng yếu bao nhiêu, nghiệp chướng đáng sợ bao nhiêu, Long Tộc lĩnh ngộ sâu sắc không gì sánh được.
Mới trước đó, mặc dù rất khó mở miệng, nhưng Ngao Ất vẫn nói ra câu kia: "Trường Thọ huynh, ta có thể đến Hải Thần Giáo giúp một tay, làm hộ pháp, cũng kiếm chút công đức hộ thân được không?"
Trên thực tế, Ngao Ất nghĩ là dựa vào bản thân, kéo một chút công đức cho Long Tộc mà thôi.
Làm cho Ngao Ất có một chút ngoài ý muốn chính là…
Lý Trường Thọ đáp ứng rất mau.
Nhưng có thể nhìn ra, Lý Trường Thọ đồng ý có một chút miễn cưỡng.
Trong lòng Ngao Ất cũng hiểu được, dù sao Lý Trường Thọ cũng không phải là người chủ trì chân chính, chỉ là bị đẩy ra làm người đại diện.
Lý Trường Thọ coi trọng giao tình giữa hai người, nên mới có thể miễn cưỡng đáp ứng mình, để cho mình nửa tháng sau đến An Thủy Thành…
Vừa vặn, nửa tháng này, mình cũng trở về Long Cung Đông Hải đi tìm phụ vương, bàn tính một phen thật tốt cùng với phụ vương.
Mưu sự tại long, thành sự tại thiên!
Hiện tại trong lòng Ngao Ất tràn đầy nhiệt tình, nói lời cảm tạ, lại liên tục làm động tác vái chào Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ liên tục đáp lễ, lại trầm ngâm vài tiếng, uyển chuyển biểu đạt một chút lo lắng của mình…
Rất nhanh, Ngao Ất lập lời thề đại đạo ở trước mặt hắn, niệm cảm niệm chú. Y thề tuyệt đối không nói liên hệ của Lý Trường Thọ cùng với Hải Thần Giáo Nam Hải cho người thứ ba biết được.
Như thế, trong lòng Lý Trường Thọ cũng coi như hơi nhẹ nhàng thở ra.
Mà trong đáy lòng Ngao Ất cảm khái không thôi…
Bằng hữu này, Ngao Ất y nhất định phải giữ gìn rồi!
Đưa mắt nhìn rồng con cưỡi mây phi tốc rời đi, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng lắc đầu.
Về sau, phải đối xử tốt hơn một chút với vị Nhị giáo chủ này thôi.
Đã vào Hải Thần Giáo của ta, há có thể để ngươi chỉ vẻn vẹn làm hộ pháp?
Lý Trường Thọ đã sớm an bài không sai biệt lắm, trực tiếp lập Ngao Ất làm Nhị giáo chủ Hải Thần Giáo, kiêm Thanh Long đại hộ pháp hộ giáo!
Sau khi chỉnh đốn tốt giáo vụ, thu thập những vị thần sứ kia xong, bên cạnh mỗi bức tượng thần của mình hắn sẽ thêm một tòa tượng thần Nhị giáo chủ, trực tiếp chia cho Long Tộc hai thành hương hỏa công đức Hải Thần Giáo!
Nếu như không phải Thiên Đạo đã nhận định hắn là Hải Thần Nam Hải - trừ phi hủy giáo, nếu không sẽ không có cách nào thay đổi Giáo Chủ. Thì Lý Trường Thọ đã sớm bắt chước tiên hiền Nhân Tộc thời cổ, tặng lại vị trí Giáo Chủ Hải Thần Giáo cho cao nhân Nhân Giáo nào đó của nhà mình.
Những hương hỏa công đức này không thể tự nhiên tiện nghi cho Long Tộc.
Thi triển thổ độn, Lý Trường Thọ bắt đầu tiếp tục bận rộn.
Một bước mấu chốt nhất đã hoàn tất, kế tiếp còn chờ xem phản ứng của Long Tộc bên kia.
Sự kiện lần này, tính là gì?
Kế hoạch vốn dĩ là đến đây phá hủy Hải Thần Giáo, nhưng hành động của hắn liên tiếp bị đánh gãy. Bản thân Lý Trường Thọ cũng bởi vì nhiều thế lực lẫn lộn vào, rơi vào nguy cơ bị lộ ra ánh sáng…
Lý Trường Thọ không phải làkhông cân nhắc, thân phận Hải Thần Nam Hải của mình một khi bại lộ, Độ Tiên Môn, Nhân Giáo sẽ có phản ứng ra sao. Mình liệu có thể ôm chặt đùi cao thủ Nhân Giáo, nhờ vào đó chống cự tính toán của Tây Phương Giáo?
Nhưng hắn không ngừng thôi diễn, kết quả cuối cùng đều là một con đường chết.
Chưa nói đến uy nghiêm của Thánh Nhân, chỉ cần cỡ như "Đinh Đầu Thất Tiễn thư" mà thôi, khai đàn làm phép liền có thể cách không rủa chết Đại La Kim Tiên!
Vào thời khắc mấu chốt, Lý Trường Thọ trực tiếp nghịch chuyển tư duy, tìm đường sống trong chỗ chết, khiến nhân tố vốn có hại với mình chuyển hóa thành điều kiện có lợi cho mình.
Chủ động tiếp nhận Hải Thần Nam Hải, sử dụng thân phận đệ tử Nhân Giáo, cùng với hiểu biết đối với Ngao Ất, kéo Long Tộc xuống nước.
Sau đó xem Long Tộc như tấm chắn thừa nhận áp lực của Tây Phương Giáo sau này, hấp dẫn lực chú ý các phương.
Sau này Lý Trường Thọ lại sẽ chỉnh đốn nội vụ Hải Thần Giáo, tu bổ chi tiết giáo nghĩa, hoàn thiện kết cấu quản lý thần sứ, tăng cường giám sát của bản thân trong giáo…
Đồng thời, biến Long Tộc trở thành công cụ hiển thánh tốt nhất, cũng để cho Long Tộc ra mặt hộ vệ giáo chúng, phòng ngừa giáo chúng vì đấu tranh mà đổ máu.
Như vậy đã giải quyết mục đích căn bản hành trình đi đến Nam Hải lần này của hắn: Phòng ngừa trêu chọc nghiệp chướng.
Hắn cho Long Tộc thù lao, chính là cho Ngao Ất lấy đi hai thành hương hỏa công đức.
Lý Trường Thọ tính như thế nào, cũng đều không lỗ.
Long Tộc hiện tại thiếu nhất chính là công đức và khí vận.
Lý Trường Thọ đoán là lần này Ngao Ất trở về Long cung Đông Hải mặc dù sẽ có chút trắc trở nhưng vẫn sẽ trở về đúng hạn.
Hơn nữa có xác suất rất lớn, Ngao Ất sẽ mang cao thủ Long Tộc đến trú đóng ở bên cạnh Nam Hải.
Chính mình chỉ cần lại làm thêm ba chuyện, liền có thể bứt ra mà quay về sơn môn, để cho Hải Thần Giáo tự động vận chuyển!
Dùng thuốc mê thu thập thần sứ Hùng Trại đâu vào đấy.
Nghĩ biện pháp che lấp khuôn mặt của mình ở trên đông đảo tượng thần.
Hạn chế Hải Thần Giáo Nam Hải phát triển thêm, để bọn hắn chỉ có thể truyền đạo trong phạm vi nhất định ở duyên hải, không đụng vào lợi ích Đạo Môn.
Đây coi như là đại sự đầu tiên Lý Trường Thọ chủ động mưu đồ …
Cũng không thể nói chủ động, thật sự là bị đám người kia dồn đến bên bờ vực, chỉ có thể mạo hiểm phản kích hung ác một phát.
Chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, sửa chữa chi tiết nhiều nhất!
Lý Trường Thọ cho đạo nhân giấy trực tiếp chạy tới Hùng Trại, sử dụng điều duy nhất mình có thể làm được thông qua tượng thần lúc này: Báo mộng.
Tiếp đó lại phối hợp thuốc mê, không ngừng hiển thánh bên trong Hùng Trại, biến tám thành họ hàng gần, bà con bên vợ của những tên thiết tháp ngu ngơ này thành tín đồ Hải Thần.
Vu Tộc sẽ có cao thủ truy cứu không?
Truy cứu như thế nào chứ?
Thần sứ Hải Thần Giáo cải thiện sinh hoạt của những Vu Nhân này, để bọn họ cũng đạt được chỗ tốt.
Huống chi, Hải Thần Giáo này vốn chính là những Vu Nhân này lập, Lý Trường Thọ vốn chính là "người bị hại".
Thời gian nửa tháng vội vàng mà qua.
Lý Trường Thọ bị giày vò sức lực tại biên thuỳ Nam Hải. Thậm chí bởi vì đạo nhân giấy tiêu hao quá nhiều tiên lực, hắn lại âm thầm đưa thêm một nhóm đạo nhân giấy tới.
Hắn hao hết tâm lực, mưu đồ toàn cục, quyết tâm tiêu diệt bất luận sơ hở gì.
Công phu không phụ lòng người.
Thời gian nửa tháng, một ngàn bảy trăm tòa tượng thần, hơn phân nửa đã bị che lấp khuôn mặt lúc đầu, tượng thần mới sẽ chế tạo khuôn mặt cố ý mơ hồ một ít.
Thần giáo lúc mới đầu, xác thực cần khuôn mặt rõ ràng, như thế mới định ra hướng đi cho hương hỏa công đức. Nhưng Hải Thần Giáo phát triển đến lúc này, đã không cần lại hiển lộ chân dung.
Ngao Ất cũng không làm cho Lý Trường Thọ thất vọng.
Ban đầu Ngao Ất mang theo ba trăm Tiên Giao Binh trở về, còn có mấy vị cao thủ cảnh giới Thiên Tiên.
Nhưng Lý Trường Thọ âm thầm lệnh thần sứ Hùng Trại tụ tập giáo chúng, hiển thánh một lần nữa. Hắn tuyên bố Ngao Ất là Nhị giáo chủ kiêm Thanh Long đại hộ pháp, Ngao Ất có một chút choáng váng.
Sau đó, Lý Trường Thọ nói ra lý do đã sớm chuẩn bị xong với Ngao Ất: Nam Hải xa xôi, Lý Trường Thọ ngày thường không thể chú ý đến. Long Tộc có thể phải hao tổn nhiều tâm trí, sở dĩ cho Ngao Ất nhiều thêm một chút công đức cũng là hợp tình hợp lý.
Ngao Ất cũng không thể chối từ, dùng phù truyền tin gọi người một lần nữa.
Long Tộc cũng có một chút hoài nghi đối với chuyện này. Nhưng cao thủ Long Tộc thay phiên ra tay, suy diễn đủ kiểu về thân phận Giáo Chủ Hải Thần Giáo Nam Hải, kết quả thu được đều là…
Không có kết quả gì!
Mà hết lần này tới lần khác, Ngao Ất lập thệ nói y và Giáo Chủ Hải Thần Giáo là trực tiếp giao lưu.
Đây tất nhiên là một vị cao nhân Nhân Giáo nào đó, có "nội tình" muốn thuận tiện ngồi vững với thân phận Hải Thần Giáo Nam Hải…
Thế là, Long Cung Đông Hải phái tới sáu vị cao thủ, một ngàn Tiên Giao Binh, thường trú bên cạnh Nam Hải, binh lực Long Cung Nam Hải cũng có thể tùy thời điều động.
Bởi vì Ngao Ất muốn về Kim Ngao Đảo tu hành, không thể ở lại thế tục quá lâu. Ngao Ất được Lý Trường Thọ cho phép, an bài mấy vị cao thủ Long Tộc làm chân long hộ pháp Hải Thần Giáo Nam Hải, thuận tiện cũng có thể kiếm một chút ít hương hỏa công đức.
Mấy vị hộ pháp này ngày bình thường sẽ tuần tra các nơi, hộ vệ giáo chúng Hải Thần Giáo cương vực duyên hải.
Ngao Ất vô cùng nhiệt tình, không ngừng quy hoạch trình tự truyền đạo kế tiếp của Hải Thần Giáo. Y định tranh thủ ba mươi năm phát triển lớn mạnh, ba trăm năm trải rộng bên cạnh Nam Hải!
Liên quan tới Hùng Trại, Lý Trường Thọ cũng đã nói qua kỹ càng với Ngao Ất, dặn dò Ngao Ất không cần liên lụy quá sâu với Hùng Trại.
Lúc này Ngao Ất đối với Lý Trường Thọ không thể nói là bảo gì nghe nấy, nhưng cũng là vô cùng cảm kích và tín nhiệm.
Hắn cũng không còn gọi "Trường Thọ huynh", mà là đổi giọng thành "Giáo Chủ ca ca".
Không có ý gì khác, chỉ là tỏ ra thêm thân cận!
Lý Trường Thọ không thể nói gì hơn đối với chuyện này, cũng may mắn mình chỉ là Giáo Chủ ca ca, mà không phải là "Ngự Long ca ca".
Tuy nói hắn đã có thể thoát thân từ đây, nhưng Lý Trường Thọ làm sao có thể hoàn toàn thật sự yên tâm?
Lý Trường Thọ giả bộ âm thầm rời đi, ba tháng sau, đại bộ phận đạo nhân giấy hao hết tiên lực, bị Lý Trường Thọ tiêu hủy ngay tại chỗ.
Hắn để lại hai đạo nhân giấy bên cạnh Nam Hải để ứng biến.
Đến tận đây, kế hoạch của Lý Trường Thọ cơ bản coi như đạt thành viên mãn.
Công đức hắn lấy, nồi đen thì giao cho rồng vác!
Hơn nữa còn là Long Tộc chủ động nói muốn gia nhập thần giáo, thiếu hắn một phần nhân quả, ngày sau cũng có thể bắt Long Tộc hoàn lại.
Tất nhiên, Lý Trường Thọ cũng không làm loại sự tình này, chỉ hợp tác cùng có lợi thôi.
Hải Thần Giáo cũng bước lên quỹ đạo, tập tục vơ vét của cải trong giáo bị ngăn lại, thần sứ Hùng Trại cũng coi như có chính danh Hải Thần.
Bởi vì chân long không ngừng hiển hóa, bảo vệ giáo chúng, số lượng giáo chúng mỗi ngày đều tăng vọt.
Nhưng Lý Trường Thọ vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Hắn vẫn như cũ tinh tế mưu đồ mấy tháng, tiếp tục thôi diễn các khả năng xuất hiện vấn đề, cũng làm tốt chuẩn bị ứng biến …
Nửa năm sau.
Lý Trường Thọ cuối cùng cũng đi ra từ mật thất dưới nền đất, quyết định đi nói cho sư phụ và sư muội, vấn đề đã tạm thời giải quyết, không cần quá mức nơm nớp lo sợ.
Nhưng mà, hắn vừa nhìn thấy Linh Nga, đã làm Linh Nga giật nảy mình.
"Sư huynh ngươi sao vậy! Sao tiều tụy thành như vậy!"
Bên trong nhà tranh, Linh Nga vội vàng thả ra đồ thêu thùa trong tay, đứng dậy nghênh đón, lo lắng nhìn khuôn mặt có một chút chột dạ của Lý Trường Thọ.
Làm sao vậy?
Bận rộn đại sự nửa năm, thôi diễn thiên địa đại thế lâu như vậy, tâm lực tiều tụy mà thôi.
Dù sao, những thứ này đều dính đến tồn tại bậc Thánh Nhân, Đại La Kim Tiên…
Lý Trường Thọ ngáp một cái, cầm trong tay hai người giấy, bay đến bên giường sư muội, xoay người nằm xuống.
"Vi huynh ngủ ở chỗ này một hồi khôi phục tinh thần, làm phiền sư muội làm hộ pháp cho ta. Sau đó muội nói cho sư phụ một tiếng, bảo là tạm thời không có chuyện gì, để người không cần phải lo lắng…"
Nói xong, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn lưu lại một bộ phận tâm thần sinh động như cũ, trong tiềm thức cũng luôn cảnh giác.
Linh Nga nhẹ nhàng chớp mắt…
Sư huynh, huynh ấy…
Chủ động lên trên giường của mình nằm…
"Sự tình giải quyết là được rồi, sư huynh, huynh nằm nghỉ chút đi."
Linh Nga nhẹ giọng nói rồi chậm rãi đi tới phía trước, đưa tay bê hai chân sư huynh còn ở bên ngoài giường dời vào trong.
Nàng cúi đầu nhìn chăm chú lên khuôn mặt mệt mỏi của Lý Trường Thọ, Linh Nga mím mím khóe miệng, trong mắt mang theo một chút thương xót…
Nhưng, thương xót thì thương xót, loại cơ hội ngàn năm một thuở này, nàng sao có thể bỏ qua!
Linh Nga dùng đầu lưỡi liếm môi một cái, sau đó bắt đầu định kế ở trong lòng. Nàng rón rén đi ra sau bình phong, tìm ra bộ váy ngủ mỏng tanh mặc vào, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện.
Nàng tất nhiên không dám đè sư huynh mình ra trực tiếp cưỡng bức rồi…
Nhưng thừa dịp sư huynh đang ngủ, nằm xuống ngay bên cạnh hắn, sau đó âm thầm nhắn cho sư phụ tới bắt gặp một màn này…
Chỉ cần chính mình cầu sư phụ làm chủ, hôn sự của mình cùng với sư huynh chẳng phải thành rồi hay sao…
Kế hoạch này nàng sớm đã nghĩ kỹ, chỉ là sư huynh vẫn luôn không chịu lộ ra sơ hở.
Hôm nay…
Cơ hội trời cho…ông trời tác hợp cho, nhân duyên tự nhiên là đến rồi!
Nhất định phải không ngừng nỗ lực cho đến phút cuối cùng, khi cơ hội đến là nhất định đạt được mục đích…
"Tiểu Quỳnh Phong có môn nhân nào chưa bế quan không? Ta là đệ tử phụ trách thủ vệ sơn môn. Hôm nay, bên ngoài sơn môn có ai đó muốn tìm người của Tiểu Quỳnh Phong."
Vừa nghe được bên ngoài truyền đến tiếng la lớn, có một đạo thân ảnh đã xâm nhập đại trận ngăn cách bên ngoài.
Mà Lý Trường Thọ, lúc này đã mở hai mắt ra ở trên giường, chậm rãi ngồi dậy.
Bụp! Bức bình phong bị một nắm tay nhỏ đấm một phát.
"Làm sao vậy?" Lý Trường Thọ ngáp một cái hỏi một câu.
"Không, không có gì, đập con muỗi thôi!"
Con muỗi?
Lý Trường Thọ giật mình một cái, lại không hỏi gì thêm.