Chương 144: Chỉ có sư tổ mới thắng được tiểu sư thúc!
Nghe sư tổ nói sẽ không ở trong môn ở lâu, trong đáy lòng Lý Trường Thọ thoáng có một chút thất vọng.
Hắn vốn định nhờ sư tổ tham dự vào thiết kế trận pháp, vì Tiểu Quỳnh Phong vớt thêm nhiều chút bảo tài...
Nhưng mà...
Những điều này kỳ thật đều không trọng yếu.
Sư tổ nếu là chỉ trở lại thăm một chút, ở mấy ngày, Tiểu Quỳnh Phong sau này vẫn có thể bảo trì bình tĩnh và yên ổn như trước đây. Như vậy cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.
Trong lòng Lý Trường Thọ sớm có tính toán, đợi Giang Lâm Nhi nói xong sự tình "Phó thác", hắn liền mở miệng: "Sư tổ, có hai chuyện đệ tử giấu diếm sư phụ, nhưng cần phải bẩm báo sư tổ."
"Chuyện gì giấu diếm sư phụ ngươi mà lại nhất định phải bẩm báo với ta?" Giang Lâm Nhi đánh giá Lý Trường Thọ từ trên xuống dưới, tự nhiên không nhìn ra điều gì khác thường.
Nàng lâu ngày lưu lạc bên ngoài chém giết, đã dưỡng thành trực giác bén nhạy.
Vào giờ phút này, trực giác nói cho Giang Lâm Nhi, trong số ba người đồ đệ đồ tôn của mình, vị đồ tôn cảnh giới Quy Đạo trước mắt lần đầu gặp mặt này, so với Nhị đồ đệ của mình...
Đáng tin hơn rất nhiều.
Lý Trường Thọ cố ý hiển lộ mấy phần vẻ mặt bất đắc dĩ, đáp lời: "Sư phụ dễ dàng bị cảm xúc chi phối, cho nên nhất định phải giấu diếm. Nhưng tâm thần của sư tổ tất nhiên vô cùng cứng cỏi, sẽ không nhất thời xúc động mà làm ra chuyện đáng tiếc."
Ngón tay Giang Lâm Nhi khẽ run rẩy, thấp giọng hỏi: "Hẳn là...Sư bá ngươi cũng xảy ra chuyện rồi?"
Quả nhiên là người thông minh. Vậy mình trình bày tiếp theo cũng đỡ tốn sức rất nhiều.
Lý Trường Thọ thở dài: "Năm đó sư bá đi Bắc Châu hái thuốc, bị độc thú gây thương tích, chấp sự trong môn cứu viện không kịp. Sư bá khoảng hơn tám trăm năm trước đã đầu thai chuyển thế."
Giang Lâm Nhi nhắm hai mắt lại, khí tức run rẩy một trận, rất nhanh liền thở ra một hơi.
"Việc này, cũng có quan hệ với Tiên Lâm Phong bọn chúng?"
"Hoàn Giang Vũ sư bá, là tìm linh dược tu bổ đạo cơ vì sư phụ. Tiền căn chính là Khoái Tư đạo nhân thấy sắc khởi tà ý, tự nhiên có quan hệ với Tiên Lâm Phong rồi."
Giang Lâm Nhi siết chặt tay trái, thanh đao Bạch Hổ hung lệ phát ra trận trận tiếng gầm gừ.
"Ngươi có biết tên Khoái Tư đạo nhân kia chết như thế nào không? Bị ngoại địch giết, như thế cũng coi thật là tiện nghi cho gã!"
Lý Trường Thọ suy nghĩ một phen trong đáy lòng, nhìn chăm chú lên Giang Lâm Nhi, đợi cảm xúc sư tổ ổn định rồi mới truyền âm nói: "Đây là chuyện thứ hai đệ tử muốn bẩm báo. Đệ tử có lần nằm mơ, trùng hợp nhìn thấy...dường như là một chỗ phường trấn biên giới Bắc Câu Lô Châu, Khoái Tư đạo nhân phát hiện ra có người giả trang mình cho nên mới đuổi theo. Khoái Tư đạo nhân tâm ngoan thủ lạt, muốn chặn giết kẻ giả trang mình, nhưng lại bị người kia dùng Độc Đan làm cho hôn mê. Người kia mang Khoái Tư đạo nhân đến một chỗ hạp cốc, lấy Độc Đan hủy đạo cơ của gã. Sau đó lại dùng Lôi Pháp đại trận mô phỏng thiên kiếp thành tiên, oanh kích thân thể Khoái Tử, khiến cho gã thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán. Sau đó người kia lại giả mạo thân hình Khoái Tư đạo nhân đi sâu vào Bắc Câu Lô Châu, không có tung tích gì nữa. Giấc mơ của đệ tử cũng kết thúc, sau đó tỉnh lại."
"Tốt!" Giang Lâm Nhi nghiến răng ken két mắng: "Nếu không như thế, khó tiêu mối hận trong lòng ta!"
Sau đó, Giang Lâm Nhi nhắm mắt ngưng thần, khí tức quanh người dần dần quy về an bình. Chờ lúc nàng mở mắt ra, khuôn mặt đã trở nên ảm đạm, ngồi lặng lẽ xuất thần trong ghế bành.
Lý Trường Thọ ở bên cạnh không nói chuyện nhiều, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Ngược lại, Giang Lâm Nhi điều chỉnh cảm xúc hết sức nhanh chóng, nàng thấp giọng nói: "Sau này, dù ta phải lật khắp Ngũ Bộ Châu và ba ngàn thế giới, dùng hết quãng đời còn lại cũng phải tìm về thân thể chuyển thế của sư bá ngươi."
"Sư tổ, có lẽ ngài nên lấy thân phận đệ tử Nhân Giáo, mang chút lễ vật đi địa phủ tìm quỷ sai hỏi mấy câu. Đó cũng là một biện pháp không tồi!" Lý Trường Thọ lắc đầu thở dài: "Chỉ là đệ tử tu vi quá thấp, không có cách nào thông qua cửa miếu Thành Hoàng trong thế tục đi vào địa phủ. Nếu không đệ tử quyết sẽ đi hỏi thử một chút."
"Đúng! Ta làm sao lại không nghĩ tới cách này chứ…hả?"
Trong mắt Giang Lâm Nhi mang theo vài phần hồ nghi, đánh giá Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ thầm than trong đáy lòng, vị sư tổ này quả nhiên không dễ dàng dụ dỗ! Bất quá cũng không có gì, lúc này hắn đã làm tốt chuẩn bị tùy thời xuất thủ, đánh ngã vị sư tổ này.
Ánh mắt của Lý Trường Thọ vẫn rất thẳng thắn nhìn nhau cùng với Giang Lâm Nhi, không hề có nửa phần đuối lý.
Giang Lâm Nhi lẩm bẩm nói: "Dường như, lão Nhị đã thu một vị đệ tử khó lường..."
"Linh Nga sư muội ta xác thực có tư chất xuất chúng." Lý Trường Thọ nói: "Hôm nay nhìn thấy sư tổ anh dũng hùng tráng, trong đáy lòng đệ tử khâm phục không thôi. Chỉ là sư tổ, sự tình đệ tử nhìn thấy trong mộng, vẫn là không nên truyền ra ngoài thì mới thỏa đáng."
Giang Lâm Nhi lạnh nhạt nói: "Ta chẳng lẽ lại là kẻ ngu như thế? Ngươi...Kẻ trong mộng kia, là như thế nào làm được?"
"Đây chính là chỗ đệ tử không biết."
"Không biết sao? Không biết cũng tốt." Giang Lâm Nhi chậm rãi gật đầu: "Có thể nhìn ra, ngươi đối với lão Nhị đã là chiếu cố vô cùng chu đáo! Đã vất vả cho ngươi rồi!"
Lý Trường Thọ chắp tay vái chào: "Lời nói của đệ tử vừa mới có một chút thất thố, sư tổ chớ trách."
"Trách cái gì? Những năm này xông xáo bên ngoài, ta gặp qua không ít kỳ nhân dị sĩ, đã thấy nhiều điều thất thố. Chuyện của lão nhị Tề Nguyên, nói cho cùng nguyên nhân cũng là do ta không ở trong núi, không thể bảo hộ hai người bọn hắn chu toàn, để bọn hắn chịu thiên đại ủy khuất…"
Giang Lâm Nhi cúi đầu nhìn hai tay của mình, đột nhiên đưa tay vận sức…
Lý Trường Thọ vô thức lui lại một bước, lòng bàn tay trái đã nắm chặt một thanh đao khắc.
Cùng lúc đó, trong núi Tiểu Quỳnh Phong, mấy chục chỗ trận cơ lấp lóe sáng ngời. Mà Đạo Nhân Giấy trong ống tay áo Lý Trường Thọ đã mở nắp một cái bình sứ ra, tùy thời có thể thôi động dược lực!
Nhưng...
Giang Lâm Nhi chỉ là đưa tay vận sức tát chính mình một cái!
Lý Trường Thọ: "..."
Sư tổ ngài cứ làm động tác bất ngờ như vậy, rất dễ dàng xảy ra chuyện ta thu tay không kịp!
Phía trước, gương mặt Giang Lâm Nhi sưng phồng lên, khóe môi chảy xuống máu tươi đỏ thắm. Trong đôi mắt ngấn lệ lấp lóe, nhưng nàng rất nhanh hít mũi một cái, bình ổn trở lại như cũ.
Giang Lâm Nhi đứng lên nói: "Ta bây giờ đi địa phủ luôn."
"Sư tổ, chuyện này tạm thời không vội!" Lý Trường Thọ nhanh nhảu ngăn cản: "Ngài vừa về trong môn, cũng nên ở bên cạnh sư phụ ta thêm một chút mới đúng! Việc sư bá tử nạn đệ tử vẫn một mực giấu diếm sư phụ, còn dùng chút kế sách lừa bịp sư phụ, nói sư bá không muốn gặp sư phụ. Chính vì thế sư phụ mới không suy sụp tinh thần…"
"Không sai, chuyện này đã không cần phải gấp gáp. Là ta nôn nóng sơ ý…"
Giang Lâm Nhi ngồi trở lại trong ghế, đưa tay xoa lên mặt mình, dùng tiên lực san bằng những vết sưng đỏ do tự tát. Nàng lại nghĩ tới cái gì, nhìn chăm chú lên Lý Trường Thọ, nở ra một nụ cười khó coi.
"Ngươi là...cao nhân chuyển thế?"
Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Đệ tử từ nhỏ đã được sư phụ thu nhập trong môn, một mực đi theo sư phụ tu hành, việc này sư tổ có thể hỏi sư phụ."
Giang Lâm Nhi lại hỏi: "Hôm nay, Vạn Lâm Quân trưởng lão kia vì sao che chở cho ta? Ta cùng với vị trưởng lão này vẫn chưa gặp nhau bao giờ."
"Đệ tử được Vạn Lâm Quân trưởng lão ban thưởng mấy thiên độc kinh, cũng thường đi lại cùng Vạn trưởng lão. Vạn trưởng lão đối với đệ tử cũng khá coi trọng."
Giọt nước không lọt.
Giang Lâm Nhi hơi suy tư, dường như hiểu ra điều gì, cười khổ: "Có ngươi bên cạnh Tề Nguyên, ta cũng không lo lắng thêm điều gì. Ngươi gọi là Trường Thọ thật sao?"
"Vâng đệ tử đây!"
"Thế có cầu xin vật gì không?"
Lý Trường Thọ lắc đầu, ngược lại lấy trong ngực ra một cái bảo nang, dùng tiên lực đưa tới. Trong này đặt vào không ít đan dược chữa thương, cố nguyên, khôi phục tiên lực, còn có hai viên linh đan có thể ổn định trọng thương.
"Đây là đôi chút hiếu kính của đệ tử, đều là đan dược cầu được từ nơi Vạn trưởng lão. Mời sư tổ nhận lấy, cũng xin sư tổ đừng nói với ai."
Giang Lâm Nhi nhận lấy bảo nang, tiên thức dò xét một phen, sau đó khóe miệng méo xẹo như bị trúng gió.
Lý Trường Thọ nói: "Sư tổ bôn ba ở bên ngoài, cần phải chú ý chăm sóc tốt cho bản thân mới được!"
"Ngươi..." Giang Lâm Nhi lập tức có một chút dở khóc dở cười.
Nàng đột nhiên phát hiện ra, hai chiếc nhẫn pháp khí trữ vật mình vừa cho đồ tôn lúc nãy, linh thạch, bảo tài, đan dược đựng bên trong, tổng giá trị chỉ bằng một phần ba cái bảo nang mình đang cầm…
Hơn nữa, linh đan có thể cứu mạng đối với người vừa đột phá Thiên Tiên, lại thường xuyên trong cảnh mũi đao liếm máu như nàng, quả thật vô cùng trân quý.
Giang Lâm Nhi mặt dạn mày dày, thu bảo nang vào, lại cảm thấy có một chút xấu hổ.
Thế là, nàng đứng dậy, đưa tay vỗ ngực, đập lớp áo giáp bằng phẳng rung động bang bang, nói một câu: "Bằng hữu như ngươi, Giang Lâm Nhi ta nhất định kết giao!"
"Sư tổ, ta là đồ tôn của ngài."
Giang Lâm Nhi giật mình, lại thì thầm nói: "Tự mình luận giao là được, chớ có để ta cảm giác mình quá mức vô dụng."
Lý Trường Thọ: "..."
"Ngài vui vẻ là được rồi, còn nhờ sư tổ lúc ở trong núi có thể khuyên bảo sư phụ ta nhiều hơn một chút."
"Yên tâm, lúc đầu ta chỉ tính toán ở trong núi đợi ba ngày, lần này xem mặt mũi của người...Nán lại mười ngày nửa tháng ta mới đi."
Lý Trường Thọ vốn định hỏi thêm chút sự tình ba ngàn thế giới, nhưng ngẫm nghĩ, hắn vẫn là ngậm miệng không nói.
Hỏi nhiều liền dễ dàng dính nhiều nhân quả.
Rất nhanh, Giang Lâm Nhi cùng với Lý Trường Thọ nói chuyện xong, giải khai trận pháp, đẩy cửa gỗ ra để mấy người bên ngoài cùng nhau đi vào.
Cảm xúc của Giang Lâm Nhi đã khôi phục bình thường, tỏ ra tỉnh bơ giống như chưa hề nghe Lý Trường Thọ kể hai chuyện kia. Nàng mở miệng quở trách vài câu Tề Nguyên vô dụng, rồi bắt đầu tán thưởng tư chất của Linh Nga.
Mấy người khác hồ nghi nhìn về phía Lý Trường Thọ, Tề Nguyên cũng nhịn không được kéo Lý Trường Thọ sang một bên, hỏi hắn nói cái gì cùng với sư tổ.
Lý Trường Thọ đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, chỉ nói là sư tổ răn dạy hắn một phen, cũng cho hắn một chút chỗ tốt, để hắn sau này bảo vệ Tiểu Quỳnh Phong thật tốt.
Tề Nguyên...
Tin.
...
Hôm nay bên trên Tiên Lâm Phong đổ máu, khắp nơi tràn ngập một bầu không khí bất phục.
Mà Tiểu Quỳnh Phong thì đã vô cùng náo nhiệt, bắt đầu nhóm lửa nấu nướng.
Bên cạnh bếp lò, Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga liếc nhìn nhau, riêng phần mình lộ ra nụ cười mỉm rồi cùng với Hữu Cầm Huyền Nhã luôn tay luôn chân bận rộn.
Bất quá, Hữu Cầm Huyền Nhã chỉ chuyên trách thử đồ ăn, còn lại chuyện nấu nướng thì không dám nhúng tay.
Linh Nga tìm một cơ hội, nhỏ giọng hỏi: "Sư tổ, giải quyết sao rồi?"
Lý Trường Thọ khóe miệng cong lên, truyền âm trả lời: "Tất cả ổn thỏa. Lúc sư tổ ở trong núi, muội nhớ theo bên cạnh sư tổ phụng dưỡng nàng."
"Vâng!" Linh Nga gật đầu đáp ứng rồi tiếp tục vùi đầu bận rộn.
Lúc chạng vạng tối, bên trong nhà tranh đã bày lên tiệc rượu.
Trừ ba vị Tiên họ Tửu ra thì hôm nay không còn khách nhân nào khác đến quấy rầy.
Lý Trường Thọ lại truyền âm căn dặn Tửu Ô một lần, Tửu Ô ném cho hắn một cái ánh mắt yên tâm.
Tửu Ô sợ say rượu nói bậy, cho nên cũng không dám uống nhiều. Giang Lâm Nhi thì lại uống cũng không ít rượu, sau khi ba chén rượu vào trong bụng, đã lộ ra mấy phần Luyện Khí Sĩ có lối sống phóng khoáng. Nàng cởi bản giáp ra, mặc áo ngắn vải thô, trong đó lại bọc lấy áo ngực vải quấn thật chặt.
Lý Trường Thọ dùng kiến thức hình học không gian tính toán mấy lần, dường như đúng thật…không có cái gì gọi là đường cong!
Thế là, cảm giác thân cận của Linh Nga đối với sư tổ tăng lên gấp bội, mà sư tổ dần dần bắt đầu tích lũy từng chút nộ khí đối với Tửu Cửu, lôi kéo Tửu Cửu nâng ly liên tục.
Nhưng...
Tửu Cửu, Phá Thiên Phong nhất mạch, Vong Tình thượng nhân quan môn đệ tử, từ nhỏ bơi lặn trong vạc rượu, ngàn năm tu hành chưa từng đứt đoạn hơi rượu…Tửu lượng của nàng đâu chỉ như sông như biển!
Không bao lâu, Giang Lâm Nhi đã chấp choáng men say, Tửu Cửu thì chép miệng một cái, tỏ vẻ còn chưa đủ nhấp môi…
Tề Nguyên lão đạo hỏi một câu: "Sư phụ, ngài ở bên ngoài ngàn năm qua như thế nào?"
"Cũng tạm được." Biểu lộ của Giang Lâm Nhi thoáng có một chút phức tạp, có mừng rỡ, cũng có đắng chát, nhiều nhất chính là cảm khái. Đưa tay vỗ vỗ bả vai Tề Nguyên, Giang Lâm Nhi bình thản nói: "Vi sư hiện tại cũng coi như có khá nhiều hồ bằng cẩu hữu, bên ngoài kia, ngươi cũng có một số đại gia, di nương. Bất quá yên tâm, vi sư chắc chắn sẽ không để cho bọn họ tới trong môn, chiếm tiện nghi của ngươi."
Tề Nguyên lập tức cười khổ một trận.
Giang Lâm Nhi lại thở dài sâu kín, duỗi lưng một cái, nói: "Hôm nay có thể lại nhìn thấy được các ngươi, cũng tính vi sư gặp may, thời thế xoay chuyển. Nguyên bản, ta đã không ôm bất cứ hi vọng nào với việc đột phá Thiên Tiên. Đại khái mấy năm trước, ta bị tập kích trọng thương, lúc sắp chết, trong đáy lòng chợt có linh quang lấp lóe, nhờ vào đó có đột phá. Cũng coi như ngàn năm số phận, đều dùng trên lần đột phá này! Ta có một hảo hữu giỏi bói toán, sau đó bói cho ta một quẻ. Tên kia nói ta được quý nhân tương trợ trong cõi u minh, khí vận được người cứu giúp…"
Vừa nói, Giang Lâm Nhi vừa nhìn về phía Lý Trường Thọ, cười khan một tiếng, ý vị thâm trường thốt lên: "Hiện tại, ta ngược lại là hiểu được một chút gì đó!"
Đạo nhân lùn Tửu Ô cười nói: "Khí vận vốn là thứ mờ mịt."
"Đấy là tiểu Ngũ ngươi không biết bí pháp vọng khí."
Giang Lâm Nhi sẵng giọng tỏ vẻ tức giận, Tửu Ô liên tục cười bồi.
Khuôn mặt của Giang Lâm Nhi có một chút phiếm hồng, đột nhiên nhìn Tửu Cửu hỏi: "Sư phụ các ngươi ngàn năm nay...có tìm đạo lữ không?"
"Tự nhiên không có khả năng." Tửu Cửu đáp: "Gia sư đạo hiệu Vong tình, tự nhiên sẽ không động tình niệm."
"Sẽ không động tình niệm?" Giang Lâm Nhi hừ một tiếng: "Cái đạo hiệu Vong tình này là năm đó tự y thay đổi, không tin ngươi cứ về hỏi một chút...bất quá, nói đi nói lại…"
Giang Lâm Nhi lảo đảo đứng lên, thân hình thoắt một cái, đã xuất hiện sau lưng Tửu Cửu, cúi đầu nhìn nàng.
"Đạo lý ta đều hiểu, nhưng vì cái gì có thể lớn như thế...hítttt hà..."
Trong đáy lòng Tửu Cửu không hiểu sao có một chút chột dạ, những ký ức bị men rượu say che dấu lặng yên hiển hiện ra.
Ngàn năm trước, nàng giống như thường xuyên bị...
Tửu Cửu giật cả mình, lập tức muốn đứng dậy né tránh nhưng lại bị Giang Lâm Nhi dùng một tay ấn xuống. Tửu Cửu liền không thể động đậy.
"Giang…Giang sư thúc, ngươi đừng làm loạn! Ta đã hơn một ngàn tuổi!"
"Hơn một ngàn tuổi rất đáng gờm sao, ta và sư phụ ngươi cùng nhập sơn môn một lúc đấy, nhóc con! Để bản sư thúc kiểm tra một chút, ngươi khẳng định giấu tội nghiệt nào đó trong áo!"
Nói xong, Giang Lâm Nhi vòng tay ra trước ngực Tửu Cửu, xoa bóp một trận mò mẫm tìm "tội nghiệt", mặc kệ cho Tửu Cửu la lên chí chóe: "Á! Trường Thọ nhanh quản lý sư tổ ngươi!"
"Hắc hắc hắc hắc...hiện tại nơi này ta lớn nhất, sư phụ ngươi không đến, ta sợ cái gì?"
Bên cạnh, Linh Nga, Lý Trường Thọ, Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Tửu Cửu tiểu sư thúc tính tình phóng khoáng, ngẫu nhiên nói chuyện và hành động có một chút không bị trói buộc. Hôm nay giống như tìm được nguồn cơn khởi phát…
Nhưng mà, chơi đùa thì chơi đùa, Lý Trường Thọ vào giờ phút này vẫn duy trì thói quen thường ngày: Giám sát Tiên Lâm Phong.
Từ phản ứng của bên kia, có lẽ tiếp theo sẽ có một chút phiền phức phải xử lý.