"Ngươi cũng coi như có một chút thiện duyên với Huyền Đô Đại Pháp Sư. Tối thiểu thì cũng được người biết đến tên, đây có lẽ chính là cơ duyên của ngươi."
Vô Ưu đạo nhân nói với âm điệu ấm áp nhẹ nhàng, ánh mắt mang theo một chút hy vọng vào tương lai.
Nghe chưởng môn nói xong, Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở phào...Thì ra chưởng môn chỉ đang nói về nhân duyên tượng đất, cùng với việc đại sư huynh gửi cho mình linh đan tráng dương, chứ người không biết nhiệm vụ mà hắn đang gánh trên vai.
Tuy nhiên, hắn vẫn bảo trì yên lặng, chỉ cúi đầu coi như đã xác nhận sự việc.
Chuyện này cũng không phải là tin tức gì quan trọng...
Vô Ưu đạo nhân tiếp tục cảm khái nói: "Trường Thọ à, Đại Pháp Sư mới là đại năng phong hoa tuyệt đại. Bần đạo tuy là chưởng môn Độ Tiên Môn, đã đạt được trường sinh đạo quả, có thể gặp tiểu tai cũng không bị huỷ tu vi, nhưng cùng với người tài ba như vậy, thật không biết kém bao nhiêu trăm ngàn lần... Khụ khụ...Cảnh giới Kim Tiên giới cũng có gì đáng để kể đâu...khụ..."
Lý Trường Thọ lo lắng hỏi: "Chưởng môn, vết thương của ngài vẫn chưa khỏi hẳn sao?"
"Không sao, vết thương nhỏ thôi, qua mấy trăm năm sẽ tự phục hồi như cũ." Vô Ưu đạo nhân khoát khoát tay, nói tiếp: "Ngươi ở đây tiếp tục tu hành đi, bần đạo đi một vòng ngó nghiêng. Ài, đã qua nhiều năm như vậy, mấy nhà đạo thừa Nhân Giáo vẫn không thể ngăn được đạo lữ chi phong, rốt cuộc là tại sao đây..."
Lý Trường Thọ: "..."
Không lẽ bao năm rồi, ngài cũng không có một chút nào hoài nghi về chuyện này sao?
Chăm chú nhìn theo bóng lưng chưởng môn, Lý Trường Thọ cảm khái, lại suy tư thêm một hồi.
Nếu chẳng may hai bên Xiển Tiệt xung đột, Thánh Nhân lão gia muốn hắn tìm cách ngăn cản, chưởng môn cũng coi như một cái pháp...có tiếng nói!
Lúc này, ở trên Linh Chu, các vị chấp sự cảnh giới Chân Tiên đều đang tập trung cảnh giới, quan sát các nơi. Không có ngoại lệ, Tửu Ô và Tửu Cửu cũng như vậy, nên hai người cũng không thể đến chỗ Lý Trường Thọ hàn huyên được.
Lần này đi cùng đoàn còn có chấp sự Đan Đỉnh Phong - Liễu Phi Tiên trưởng lão...
Lý Trường Thọ kết hợp toan tính, nếu sau này cần chưởng môn lên tiếng, hắn sẽ tìm Tửu Ô nói chuyện, xúi Tửu Ô đi nói với Liễu Phi Tiên, cuối cùng bắt Liễu Phi Tiên đến gián ngôn với chưởng môn...
Đối với Lý Trường Thọ, càng có nhiều tầng che giấu thì càng an toàn, cho nên hắn luôn làm mấy chuyện lòng vòng, bày ra tầng tầng giấu giếm như thế...
Khụ...nếu không làm như vậy, không lẽ muốn hắn đứng ra thuyết phục mọi người sao? Đại hội lần này, cảnh giới Thiên Tiên chỉ như lợn con, làm gì có cơ hội mà phát biểu...Không những thế, hắn chỉ là một vị đệ tử nhỏ nhoi tầm thường, làm sao dám can dự vào tranh chấp giữa các vị đại lão nổi danh từ thời Thượng Cổ đến giờ cơ chứ?
Có ăn mấy triệu cái gan gấu thì hắn cũng không dám đi làm cái chuyện hoang đường như thế!
Thử ngẫm nghĩ mà xem...
Trong tình huống hỗn loạn như vậy, hắn chưa kịp mở miệng nói hết câu, chắc hẳn đã có đại lão nào đó dơ tay "đấm phát chết luôn" hắn rồi, đấm chết xong vị đại năng này sẽ hùng hổ nói: "Đệ tử nhà ai mà không biết quy củ lễ nghĩa gì hết, đến lượm xác mang về đi!"
Bởi vậy nên không thể trực tiếp lộ diện được...Chủ động bước ra đứng nơi đầu sóng ngọn gió, cái sự việc này tuyệt đối không thể làm!
Lý Trường Thọ chỉ có thể tự hứa rằng, nếu cao thủ hai giáo thực sự giao tranh, việc đầu tiên hắn làm là..."chạy thật nhanh", tìm cách duy trì đạo thừa Nhân Giáo, trong lòng sẽ không ngừng kêu gào gọi tên nam nhân cô độc kia...
...
Từ khi tiến vào Trung Thần Châu, Linh Chu cố ý bay cao hơn một chút, mũi tàu phát ra dấu hiệu của Độ Tiên Môn, chưởng môn cũng bắt đầu thả ra khí tức cảnh giới Kim Tiên. Trên đường đi cố gắng đi vòng qua các loại đại trận bao phủ sơn môn, hồ nước...
Ở Đông Thắng Thần Châu thì Độ Tiên Môn cũng có một chút danh tiếng, nhưng đến nơi ngoạ hổ tàng long như Trung Thần Châu thì cũng chỉ có thể coi như trung đẳng tiên môn, nếu xét rộng trong cả tiên tông Tam Giáo thì lại càng thấp hơn, chỉ ở tàm tạm...trung hạ mà thôi...Mà thực chất được như vậy cũng là do có hậu trường khủng bố...Đại sư huynh Nhân Giáo đứng đằng sau...
Linh Chu đi một mạch không nghỉ, vén mây đi về phía tây, đây là lần đầu tiên Lý Trường Thọ đặt chân đến Trung Thần Châu, cũng coi như một lần được mở mang tầm mắt.
Ngày đó chưởng môn chủ động nhường gian phòng của mình cho hai đệ tử trẻ tuổi xử lý việc gấp, chuyện này đã được một nhóm bí mật truyền ra, trở thành giai thoại của Độ Tiên Môn.
Cũng may là ngày hôm đó trên Linh Chu không có gì bất thường, giả như có động tĩnh lạ khiến thuyền lắc lư...thì thật không biết sẽ như nào...Về phần nhân vật chính...sau khi "giải trừ dược tính" xong thì hai người Vương Kỳ cùng Lưu Nhạn Nhi dắt nhau đi trốn biệt, xấu hổ không dám gặp người...
Bay liên tục hai mươi mốt ngày, Linh Chu của Độ Tiên Môn cũng đã đến cách Kim Cung Môn ba vạn dặm, trên không trung dần dần trở lên náo nhiệt hơn, đủ các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái xuất hiện...
Có lúc bất chợt xuất hiện một con phi cầm to lớn, giương đôi cánh ngàn trượng bay xẹt qua...
Có lúc lại thấy nguyên một ngọn núi lớn lầm lũi đâm nát từng đoá từng đoá mây trắng mà đi...
Luôn đứng trong bóng tối quan sát, khi nhìn thấy ngon núi bay qua, ánh mắt Lý Trường Thọ sáng lên, đây chính là mục tiêu giai đoạn đầu của kế hoạch "Tiểu Quỳnh Phong lưu lạc"!
Mặc dù đại hội nguồn gốc Tam Giáo còn phải đến nửa năm nữa mới bắt đầu, nhưng đa số các tiên tông đều chọn thời điểm này để đến, cũng là để bày tỏ sự coi trọng đại hội của mình. Đám người Độ Tiên Môn còn cách "Hội trường" tập trung của đại hội nguồn gốc Tam Giáo tám ngàn dặm, đã có không ít bóng người xuất hiện xung quanh.
Linh Chu tiếp tục đi đến cách hội trường một ngàn dặm, không có gì bất ngờ...vẫn chỉ là dùng mây che chắn tầm nhìn...
Lý Trường Thọ dùng tiên thức quét qua sân bãi nơi tổ chức đại hội...
Sân bãi là một khoảng không gian bồn địa hình tròn, nhìn có vẻ như đã dùng thần thông để dựng lên, thấp nhất ở giữa là hồ nước có linh quang lấp loé bốn phía, trên mặt nước xuất hiện từng đoá từng đoá hoa sen màu vàng.
Xung quanh hồ nước được sắp xếp thành từng khu từng khu bồ đoàn, nhìn tổng thể bố cục giống như một đoá hoa sen lớn dần lớn dần.
Theo quy định, số người tham dự của mỗi tiên tông không vượt quá một trăm, cũng vì vậy mà lần này nhóm người Độ Tiên Môn có tổng cộng vừa vặn chín mươi chín người.
Đại hội nguồn gốc Tam Giáo lần này được năm nhà Đạo Môn truyền thừa liên thủ tổ chức, trong đó Tiệt Giáo và Xiển Giáo đều có hai tông môn tham gia, Nhân Giáo lại chỉ có một mà thôi. Cũng không có gì lạ, Nhân Giáo tổng cộng cũng chỉ có sáu cái tông môn. Nhưng nhìn lại khu vực chỗ ngồi, sáu tông môn thuộc đạo thừa Nhân Giáo lại chiếm một phần sáu toàn bộ khu vực sân bãi.
Cũng vì thế, Độ Tiên Môn cho dù thực lực gần như không đáng nói, vẫn có thể chiếm một chỗ ngồi ngắm cảnh không tệ ở ngay gần hồ nước.
...
Nhóm người Độ Tiên Môn đến cách sân bãi còn mấy trăm dặm thì xuất hiện hơn mười thân ảnh cưỡi mây bay đến nghênh đón. Những người đến nghênh đón này hiển nhiên là một nhà đạo thừa Nhân Giáo tham gia tổ chức đại hội - Tiêu Dao Tông.
Tông môn này nổi danh là thoải mái vô vi, tuỳ tiện, lại phổ thông, nhưng xét về đạo thừa thì không hề đơn giản. Ví như tiếp khách lần này cũng có đến hai vị Kim Tiên, tám Thiên Tiên, cùng với sáu vị đệ tử trẻ tuổi tư chất tuyệt hảo...
Đứng trước nhóm người tiếp đón này, đội ngũ Độ Tiên Môn không khỏi áp lực trùng trùng...
Lý Trường Thọ thoáng nhìn qua liền phát hiện ra, về phương diện kia...Tiêu Dao Tông này cùng với Độ Tiên Môn bọn hắn cũng không sai biệt lắm...Thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều...
Trong sáu vị đệ tử đến đón khách, mặc dù đều chưa thành tiên, nhưng đã có bốn người không còn Tiên Thiên âm dương khí tức trong mình...
Còn về mấy vị Thiên Tiên thì Lý Trường Thọ nhìn không thấu, nhưng xem xét cử chỉ phối hợp cùng mức độ thân mật khi cưỡi mây đến thì ít nhất cũng có hai cặp đôi đạo lữ trong đó...
Nhân Giáo thật đặc sắc!
Thế mới thấy công sức Đại Pháp Sư bỏ ra để phát triển Nhân Giáo đến cỡ nào...có thể làm cho chúng đệ tử Nhân Giáo cũng muốn dốc hết sức lực...mà làm...
Đoàn người đón khách của Tiêu Dao Tông đi gần đến thì hai vị Kim Tiên mặc phổ thông đạo bào, khuôn mặt trung niên, liền ngửa đầu cười to, âm thanh truyền ra ngoài mấy trăm dặm, cứ như sợ người khác không nghe thấy vậy...
Bốn nhà tiên tông tham gia tổ chức đại hội của Xiển Giáo và Tiệt Giáo đã tiếp đãi không biết bao nhiêu đợt khách, mà Nhân Giáo Tiêu Dao Tông tổng cộng cũng chỉ có thể có cơ hội tiếp đón vẻn vẹn năm lần mà thôi...
Theo như quy củ cũ của Hồng Hoang, lúc gặp nhau mà cười càng lâu thì càng tỏ ra gần gũi và không có địch ý...
"Ha ha ha ha!"
"Ha ha ha ha, khụ khụ, a ha ha ha ha!"
"Vô Ưu sư đệ, sáu ngàn năm không gặp, vẫn mạnh khoẻ chứ! Ha ha ha ha!"
"Nhờ phúc của sư huynh, hết thảy vẫn may mắn, ha ha ha ha..."
Các vị trưởng lão của Độ Tiên Môn cũng tiến lên đón tiếp, trừ Vong Tình thượng nhân ra thì mỗi người cùng đều vừa cười vừa tìm người bắt chuyện.
Về phía đám đệ tử, sáu vị đệ tử của Tiêu Dao Tông cũng thân thiện chào đón, cùng nhau giao lưu.
Dù đại hội lần này có thể giải quyết mâu thuẫn, khiến Tam Giáo về lại một nhà hay không đi nữa, thì bọn họ vẫn cùng một nhà đạo thừa Nhân Giáo. Sau này nếu có thể đạt được trường sinh đạo quả, tu thành Kim Tiên, tất cả đều xưng hô với nhau là sư huynh đệ tỷ muội...
Hữu Cầm Huyền Nhã thân người lĩnh đội, nhẹ nhàng nhíu mày, cõng đại kiếm đi tới trước đám đệ tử. Nàng đi đến đâu đều khiến nơi đó thêm phần rạng ngời...Đối lập hoàn toàn, vị lĩnh đội cho đủ số - Lý Trường Thọ chỉ mỉm cười trốn trong nhóm đệ tử, thấy các đệ tử khác tiến lên trước chủ động nghênh đón sáu vị đệ tử Tiêu Dao Tông...Không ai chú ý đến hắn, đây luôn là cảm giác dễ chịu khó tả...
Sau một hồi chào hỏi xã giao, một vị trưởng lão Độ Tiên Môn thu hồi Linh Chu, chín mươi chín người cùng cưỡi mây theo đoàn tiếp khách của Tiêu Dao Tông tiến vào bên trong hội trường.
Như Lý Trường Thọ quan sát từ trước, bọn họ được dẫn tới một khu vực nhỏ bên cạnh hồ. Lần này tất cả Kim Tiên, Thiên Tiên, Chân Tiên hay cả Luyện Khí Sĩ chưa thành tiên đều cùng nhau ngồi tại một khu tĩnh toạ. Tất cả các nhà tiên tông đều được sắp xếp giống nhau như vậy, cũng là để xác nhận không có phân biệt đối xử...
Trên mặt hồ, những đoá hoa sen vàng lấp lánh, loại sen này chắc là được đưa đến từ hải ngoại, tiên đảo của Tiệt Giáo - Ngọc Hư Cung Côn Luân Sơn. Lý Trường Thọ bắt đầu âm thầm tính toán số lượng bồ đoàn, đoán chừng chỉ đợi mấy nhà Tiệt Giáo đạo thừa đến nơi chắc sẽ che kín hết xung quanh mặt hồ.
Đám người Độ Tiên Môn vừa nhập toạ thì chưởng môn cũng cưỡi mây đi tám chuyện với mấy vị bằng hữu Kim Tiên. Các vị trưởng lão thì dặn dò đám đệ tử giữ dáng vẻ "Thanh tĩnh vô vi"...
Nhưng trong đám người có Hữu Cầm Huyền Nhã, làm sao có thể khiến người khác không chú ý đây...Chỉ một lát sau, có một mầm tiên Tiêu Dao Tông, thân mặc đạo bào màu trắng, tướng mạo nho nhã, sử dụng bộ pháp nhẹ nhàng uyển chuyển đi tới gần nàng. Người này nở nụ cười ấm áp đầy mị lực, phong thái nam tử lỗi lạc bất phàm, nhẹ nhàng nói: "Vị sư muội này, ta chính là đệ tử của chưởng môn Tiêu Dao Tông nhất mạch - Tào Tri..."
Keng!
Đại kiếm phía sau Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên rời khỏi vỏ, nàng khẽ gảy đầu ngón tay, đại kiếm xoay nửa vòng rồi cắm thẳng tắp tại trước mặt vị đệ tử Tiêu Dao Tông.
Lưỡi kiếm cách mũi chân đối phương chỉ có nửa tấc!
"Đắc tội, cáo từ, sư muội chớ trách."
Người này xem như cũng biết thức thời, vội vàng rời đi, chạy về phía đám đệ tử Tiêu Dao Tông, kèm theo tiếng cười không ngớt của đồng bạn mình.
Mặt Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn giữ vẻ băng lạnh, coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ lặng lặng ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.
Ở bên này, vẫn như thường lệ, Lý Trường Thọ ngồi thu lu một góc, nơi mà không ai để ý ở trong đám người Độ Tiên Môn. Bên cạnh là chỗ ngồi của Tửu Ô, nhưng vị chấp pháp này còn đang bận chạy vặt nên chỉ có hắn ngồi đây một mình.
Kể từ lúc vừa tiến vào hội trường, Lý Trường Thọ đã âm thầm tìm kiếm đường thoát thân khỏi nơi đây...
Phía dưới hội trường có nghịch Ngũ Hành đại trận, như vậy ngũ hành độn thuật của hắn không thể thi triển được rồi.
Chiêu cũ dùng lại, hắn thi triển Phong Ngữ Chú để nghe ngóng bốn phía...tiếc là lại không được. Phong Ngữ Chú vừa được thi triển, bên tai Lý Trường Thọ liên nghe vù vù một hồi, nguyên thần choáng váng...
Hồng Hoang chi địa, một khi có các bàn tay lớn sắp xếp thì thật không thể khinh thường...cấm chế như vậy cũng thiết lập sao?
Đây là lần đầu tiên Phong Ngữ Chú của hắn không thể sử dụng được từ sau khi phi thăng đến giờ. Lý Trường Thọ nhíu mày, nhắm mắt đả toạ, tổn thương nguyên thần lập tức khôi phục.
Không tệ!
Có loại này cấm chế quả không tệ, nhưng thật có thể ngăn cản hắn dò xét sao? Hắn đâu phải chỉ có một loại giám sát bị động là Phong Ngữ Chú đâu...
Mặc dù thần thông chủ động dò xét có rất nhiều nhiều loại, nghe lén bị động thì lại vô cùng khó kiếm được, nhưng hắn vẫn còn có một phương pháp khác!
Trong lúc Lý Trường Thọ đang suy tư đối sách, tiên thức cũng lan tràn ra xung quanh, phát hiện ra có một đoàn người hình như là đệ tử Tiêu Dao Tông đang đi ngang qua phía sau lưng mình.
Nổi bật giữa đám người có một hán tử thân hình vô cùng cường tráng, hẳn là tu hành pháp thể...
Hả?
Khí tức của người này có cảm giác quen thuộc?
Cùng lúc đó, "Hán tử" kia cũng dừng lại ngay phía sau, dò xét hắn. Trên gương mặt đáng yêu tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ...
Khí tức này, thân hình thì như cây cột điện, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu...
Trong lòng Lý Trường Thọ run lên, giật mình...hắn đã nhận ra người này!
Gần như đồng thời, ánh mắt của thiếu nữ cường tráng cũng toả sáng, cố gắng mở miệng xinh xắn, kinh ngạc hét lên: "Hải!"
"Linh Lỵ!"
Lý Trường Thọ phản ứng, nhanh nhảu quát lớn, trực tiếp lấn át, đánh gãy tiếng nói của đối phương!
Trong chớp mắt, tay trái hắn hướng về phía trước, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, ghì vào cổ thiếu nữ, trực tiếp dúi mặt nàng xuống dưới thảm cỏ phía trước!