Bên trong chủ thần miếu tại An Thủy Thành, thần niệm của hai bức tượng thần kết nối, tiến vào trong mộng cảnh mông lung một lần nữa.
Ngao Ất vừa thấy được Lý Trường Thọ đứng dưới chân tượng thần, liền kìm lòng không được hô lên ầm ĩ. Trong tiếng kêu của y mang theo vài phần lo lắng, chán nản, bất đắc dĩ, lại trộn lẫn một chút cảm giác mới lạ, mừng rỡ, xấu hổ. Biểu hiện tâm tình rất phức tạp.
Lý Trường Thọ mỉm cười đứng tại chỗ, cẩn thận phân tích những biểu cảm của Ngao Ất, đại khái đã hiểu ra chuyện gì đã phát sinh.
Lúc này, Lý Trường Thọ đã cùng với Tửu Ô sư bá quay về quảng trường đại hội nguồn gốc Tam Giáo. Hắn giống như trước đây không có chuyện gì phát sinh, duy trì khí chất nên có của một đệ tử phó lĩnh đội thông thường Độ Tiên Môn.
Ngao Ất dùng phương thức thần niệm giao lưu để tìm hắn, đây là Lý Trường Thọ cũng đã dự liệu từ trước. Nhưng hắn không nghĩ tới chính là khi Ngao Ất lên tiếng, câu nói đầu tiên cũng không phải là kể chuyện y bị tấn công tại biển sâu, mà là...
"Giáo Chủ mau chỉ cho ta, phải làm sao mới ổn đây?"
"Sao rồi?"
"Ta…Ai da…Ta! Việc này đúng là thật xấu hổ…tại lối ra...mà nói..."
Khuôn mặt thiếu niên của Ngao Ất tràn đầy quẫn bách, nhưng bên trong quẫn bách lại lộ ra một chút dư vị, bên trong dư vị còn mang theo vài phần ngượng ngùng...
Lý Trường Thọ cau mày nói: "Ngươi thế nào mà hành vi không thể theo kịp ý nghĩ của mình? Phạm sai lầm gì trên thân thể hay sao?"
"Ừm!" Ngao Ất ngậm miệng, giọng mũi có một chút nức nở, trên mặt mang mấy phần ủy khuất.
Lý Trường Thọ: "..."
Chẳng lẽ, về sau cao thủ Long Tộc chạy đến lại không hóa giải dương khí cho Ngao Ất, mà là để việc này đâm lao phải theo lao, chơi tới bến luôn rồi?
Úi!
Những cao thủ Long Tộc kia, nói không chừng đúng thật có thể làm ra loại sự tình này!
Dưới mắt Long Tộc, có lẽ Giao Nhân nhất tộc chỉ là thần tử phụ thuộc bọn họ. Mà tiểu công chúa Giao Nhân lại miễn cưỡng xứng đôi với Nhị thái tử nhà mình. Nhị thái tử này mặc dù thân thể hình người chưa phát triển, còn dừng lại ở giai đoạn thiếu niên, nhưng trên thực tế y đã đủ tuổi đủ năm rồi.
Tính toán thời gian...
Tiểu long này mặc dù thân hình nhỏ bé bộ dạng thiếu niên, nhưng chiến lực cũng không tệ!
Lúc ấy Lý Trường Thọ cũng nhìn thấy tiểu công chúa Giao Nhân mà Ngao Ất một mực che chở. Sau đó hắn cùng với Huyền Đô Đại Pháp Sư rời đi, đều đã bỏ rơi…khục…để lại hai người Ngao Ất và Tiểu công chúa trong mớ độc khí Tâm Hỏa Thiêu.
Việc này…đại khái…khả năng…hẳn là…Tâm Hỏa Thiêu Độc Đan của hắn chỉ gánh chịu năm thành trách nhiệm...
Ngao Ất có một chút luống cuống tay chân hỏi một câu: "Giáo Chủ, bây giờ ta nên làm gì?"
Lúc này Lý Trường Thọ nhìn Ngao Ất, đáy mắt lập tức có một chút bồi hồi nín lặng.
Vào giờ khắc này, Lý Trường Thọ cũng rơi vào hồi ức kiếp trước. Tâm tính vi diệu cảm giác giống như khi hắn còn đi học, thấy được cậu bạn cùng phòng của mình thoát kiếp cô đơn, đi chơi với ghệ cả đêm không về…
Nhưng chuyện này cũng không thể nói thẳng, Lý Trường Thọ chỉ có thể nhẫn nại hỏi một câu: "Ất huynh, ngươi kể lại kĩ càng một chút, đến cùng chuyện xảy ra làm sao?"
Ngao Ất lập tức có một chút xấu hổ, nhưng dựa vào tín nhiệm đối với vị huynh trưởng trước mắt này, cùng với tâm sự phiền não tuổi thiếu niên như vậy. Y liền nhăn nhăn nhó nhó kỹ càng kể lại sự tình mình vừa mới trải qua.
Như thế như thế, như vậy như vậy.
Lý Trường Thọ trong đáy lòng đã có dự đoán, lúc này bừng tỉnh đại ngộ, trầm giọng nói: "Ngươi đi trấn áp phản loạn, bảo an Giao Nhân Tộc, nhưng không ngờ trúng vào bẫy rập? Thời khắc nguy cấp xuất hiện một vị cao thủ tên là Huyền Đô Tiểu Pháp Sư, cùng với bốn vị hộ pháp của hắn kịp thời giải vây cho ngươi? Nhưng chờ sự tình lắng lại, ngươi không biết làm sao đột nhiên ý loạn tình mê. Mà tiểu công chúa Giao Nhân Tộc ngươi che chở kia cũng mê loạn cùng ngươi, sau đó hai người liền…?"
"Ừm! Ừm!"
"Chuyện này…" Lý Trường Thọ khẽ cau mày: "Việc này đối với ngươi thì cũng không phải rắc rối ghê gớm gì. Ngươi thân là thái tử Long Cung, cùng với công chúa Giao Nhân Tộc kia xứng đôi dư xài. Vả lại bây giờ trong biển tình thế nguy hiểm, nếu như ngươi dựa vào cách này xây dựng quan hệ vững chắc với Giao Nhân nhất tộc, có thể tự động giải mối lo cho phụ vương ngươi."
Ngao Ất chớp mắt mấy cái, hổ thẹn nói: "Giáo Chủ nói đúng lắm, ta vừa tỉnh lại, trong đáy lòng chính là vội vàng xao động. Lúc này còn chưa tỉnh ngủ đã vội dùng thần niệm đến tìm ca ca!"
Lý Trường Thọ: "..."
Như vậy chính là nói, điện hạ ngài đang ôm công chúa ôn nhu nhuyễn ngọc trong lòng, cả hai quần áo không mặc, liền đi tìm hắn, kẻ hai trăm năm vẫn còn zin để khoe khoang đấy hả?
Tự nhiên, đây là lời nói đùa không thể thốt ra ngoài miệng.
Lý Trường Thọ ôn thanh nói: "Trước đây bất luận sự tình phát sinh như thế nào, việc đã đến nước này, Ất huynh ngươi dự định làm sao?"
Ngao Ất trầm ngâm hai tiếng, thở dài: "Ta đương nhiên sẽ không cô phụ nàng. Trước đây Giáo Chủ khuyên ta quên đi Hạm Chỉ sư điệt, ta đối với Hạm Chỉ sư điệt cũng không có lưu luyến hay lo lắng gì. Sự tình như thế đã phát sinh, ta lập tức liền báo cáo cho phụ vương, cưới vị điện hạ công chúa này về Long Cung Đông Hải! Tạ ca ca đã giải mối lo trong lòng ta!"
Ta rõ ràng không nói cái gì! Vị tiểu long khẩu thị tâm phi nhà ngươi tạ ơn cái gì?
"Vi huynh trước hết chúc mừng ngươi" Lý Trường Thọ cười gật gật đầu, dẫn dắt chủ đề nhẹ nhàng ra hướng khác: "Lần này ngươi bị tấn công, xác nhận có kẻ sau lưng đang tính kế."
"Những kẻ Tây Phương Giáo kia, đúng thật là lấn át ta quá đáng mà!" Ngao Ất định cất tiếng chửi rủa, sau đó kịp thời hãm lại, nói: "Giáo Chủ, còn có chuyện hơi kỳ quái. Hôm nay mấy vị cao thủ giúp ta thoát khốn kia, tự xưng là lĩnh ý chỉ của một vị bệ hạ nào đó. Điểm này khiến người ta có một chút mơ hồ, chẳng lẽ là Nhân Hoàng bệ hạ hiện tại hay sao? Nhưng Nam Thiệm Bộ Châu bây giờ đâu còn có chủ nhân Nhân Tộc? Từ thời đại Vũ Đế Quân về sau, chủ nahan Nhân Tộc xuất hiện thêm chín vị, sau đó chỉ còn lại hình thái bộ tộc hoặc tiểu quốc…Ất suy đi nghĩ lại, vị bệ hạ này có khả năng là đương kim Ngọc Đế bên trong Thiên Đình kia hay không?"
Lý Trường Thọ thở dài, đáp: "Việc đã đến nước này, ta cũng không gạt ngươi. Trước đây ta đã thông qua quan hệ phía trên, đề cập chuyện Long Tộc bị tính toán với vị chúa tể Tam Giới được Thiên Đạo tán thành kia. Ý ta vốn là muốn để Ngọc Đế hạ một đạo ý chỉ, bảo vệ Long Tộc. Lúc này Thiên Đình tuy nhỏ nhưng vẫn còn mang ý nghĩa chủ trì Tam Giới. Hơn nữa, vị Ngọc Đế bệ hạ này cân cước lại vô cùng thâm hậu, phía sau chính là tồn tại có thể khiến cho Tây Phương Giáo e ngại. Ngài ấy mở một câu nói ngàn vàng, Long Tộc tất nhiên có thể được giảm đi không ít áp lực. Đáng tiếc là, Ngọc Đế lúc này nhớ tới cánh chim Thiên Đình chưa đầy đặn, không muốn trực diện đối kháng cùng với Thánh Nhân Tây Phương Giáo. Vi huynh hổ thẹn, vẫn chưa thể cầu được ý chỉ...nhưng hôm nay đã có người đi giúp ngươi. Ất huynh, nói không chừng, chính là vị bệ hạ này đã bắt đầu do dự muốn can thiệp cũng không chừng."
Ngao Ất đầu tiên là hai mắt tỏa sáng, sau đó lại cúi đầu suy tư, nghe Lý Trường Thọ nói không cầu được ý chỉ, cũng là không nhịn được tỏ ra thất vọng...
Lý Trường Thọ quan sát biến hóa biểu lộ nhỏ bé của Ngao Ất. Cuối cùng, trên mặt Ngao Ất tràn ngập cảm động, trong đáy lòng cũng thoáng coi như đang tính toán bước tiếp theo phải có ý tứ như thế nào.
Quả thật là không còn cách nào, Lý Trường Thọ nhất định phải mưu tính như thế mới xong.
Vừa phải cân nhắc cảm xúc của Long Tộc, lại phải chiếu cố uy nghiêm của Ngọc Đế. Tuy Ngọc Đế cùng phe mình, muốn để Long Tộc Nhập Thiên Đình, nhưng giải pháp tối ưu của việc này chính là làm cho Long Tộc chủ động mở miệng thỉnh cầu.
Mạch suy nghĩ này nhất định phải rõ ràng.
Lý Trường Thọ lo lắng hết lòng mấy năm trong mật thất dưới đất, coi như cũng không phải là uổng phí công phu. Chuyện này dẫn đến tình trạng như vậy, cũng vẫn nằm trong sơ đồ tính toán phức tạp "cây cố sự" của hắn.
Ngao Ất vái chào thật sâu, cất tiếng nói: "Ta biết Giáo Chủ ca ca lo lắng quan tâm Long Tộc, nhưng chưa từng nghĩ Giáo Chủ ca ca có thể vì Long Tộc nhà ta mà làm đến trình độ như vậy! Ca ca! Xin nhận một lạy của Ngao Ất!"
Mỗi lần nghe được Ngao Ất kích động lúc hô câu "Giáo Chủ ca ca", trong đáy lòng Lý Trường Thọ liền không tự chủ được toát ra một đoạn phim truyền hình kinh điển từ đời trước nào đó của hắn: "Ỷ Thiên Đồ Long Ký".
"Ất huynh đừng đa lễ! Mau mau xin đứng lên!" Lý Trường Thọ vội vàng nâng Ngao Ất dậy, lại dặn dò: "Việc này mong Ất huynh không nên truyền ra ngoài, tốt nhất cũng đừng đề cập cả trong Long Cung. Dù sao đây cũng là sự tình mà ta chưa thể làm thành!" Đặt chữ Ổn lên đầu, việc này không thể nóng lòng cầu thành, lần này trồng xuống một mầm mống trước đã rồi xem phía sau phát triển thế nào hãy tính tiếp.
"Giáo Chủ ca ca ngài nói quá lời, Ngao Ất tuân mệnh là được!"
Lý Trường Thọ cười gật gật đầu, lại nhẹ nhàng thở dài, dặn dò: "Ngươi đi trước trấn an công chúa Giao Nhân Tộc kia đi. Lúc này nhất định là thời điểm nàng khó xử nhất bất lực nhất, ngươi phải chủ động trấn an mới tốt. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta tiếp tục nghe Tiên Nhân giảng đạo. Long Tộc lại xảy ra bất luận biến số gì, ngươi phải nhớ lập tức liên hệ ta. Long Tộc chính là trợ lực chủ đạo của Hải Thần Giáo, Nhân Giáo ta tuy cao thủ không nhiều, nhưng ta cũng có thể mời được một vị đến đây trợ trận."
Tinh thần Ngao Ất chấn động, lại khom người vái chào, cẩn thận bước đi rời xa khỏi nơi mộng cảnh này.
Trước khi y đi khuất dáng, văng vẳng nghe được Giáo Chủ ca ca nhà mình lẩm bẩm mấy câu…
"Chậc, bảo tài luyện chế hộ sơn trận pháp, không biết đi đến chỗ nào mới kiếm được đây chứ! Thật là đáng lo âu!"
Trong đáy lòng Ngao Ất khẽ động, hai mắt lập tức tỏa sáng, ghi tạc chuyện này vào trong đáy lòng.
Trong quảng trường đại hội nguồn gốc Tam Giáo, trong một xó xỉnh của khu vực chúng Tiên Nhân Độ Tiên Môn ngồi.
Lý Trường Thọ mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ, cũng có mấy phần áy náy đối với Ngao Ất.
Nhưng cũng không có cách nào, Ngao Ất đúng là nhân vật mấu chốt trong sự tình Long Tộc Nhập Thiên, sinh tử an nguy của y có thể kinh động Đại Pháp Sư cũng đã chứng minh điểm ấy.
Nhị Giáo Chủ nhà mình…
Về sau vẫn phải giáo huấn y thêm đôi chút mới được, miễn cho gặp trúng kẻ bên ngoài, bị người bán còn đếm tiền giùm.
Lúc này, chắc hẳn Ngao Ất cũng đang đếm bảo tài thay "Giáo Chủ ca ca"...
Thành lớn trong biển sâu Đông Hải, một chỗ tẩm cung ẩn mật.
"Bảo tài trận pháp …tiếp theo mình sẽ xin mẫu thân đưa hơn mười rương qua cho Giáo Chủ ca ca."
Ngao Ất vừa tính toán xong như thế, thoát ra từ trong mộng cảnh, tâm niệm liền quay lại đến cái giường này, cái cung điện này...
Tay trái vẫn còn vương lên mấy sợi tóc dài xanh mướt như nước biển.
Nghĩ đến lời Lý Trường Thọ căn dặn, Ngao Ất trong đáy lòng hạ quyết tâm, mở hai mắt ra, để cho thanh âm của mình trở nên ôn nhu hết mức, chủ động mở miệng nói: "Đừng sợ, ta..."
"A!" Tiểu công chúa Giao Nhân Tộc vào giờ phút này cũng là đang vờ ngủ, lập tức kéo chăn mền không dám thò đầu ra, khiến cho Ngao Ất luống cuống chân tay không biết làm gì tiếp theo.
...
Hạm Chỉ?
Nghe mùi thịt nướng truyền đến từ bên cạnh, Lý Trường Thọ cẩn thận thưởng thức cái tên này.
Sau khi hắn trở về cũng không nuốt lời, mang một mớ thịt rừng về cho Hùng Linh Lỵ. Sau khi xử lý tốt, vào giờ phút này Hùng Linh Lỵ đang lén lút gặm từng ngụm nhỏ thịt nướng.
Trước đây Lý Trường Thọ đã có chú ý tới cái tên Hạm Chỉ này, gần đây lại càng ngày càng cảm thấy cái tên này có một chút liên quan đến một nhân vật tương đối nổi danh trong Phong Thần: "Hạm Chi Tiên!"
Vừa rồi lúc giao lưu thần niệm cùng với Ngao Ất, nghe Ngao Ất nhắc đến chữ "Hạm Chỉ", trong đáy lòng Lý Trường Thọ liền nổi lên ý tưởng như vậy.
Hạm Chỉ chẳng lẽ thật sự chính là vị "Hạm Chi Tiên" kia?
Lý Trường Thọ nhíu mày suy tư một hồi. Trước đây hắn từng nghĩ tới khả năng như vậy, nhưng lúc này tu vi Hạm Chỉ quá thấp, mới chỉ là cảnh giới Chân Tiên, làm sao có thể giao hảo cùng với Tam Tiêu?
Lý Trường Thọ tự nhiên nhớ kỹ vị Hạm Chi Tiên đại danh đỉnh đỉnh này. Đây cũng là một vị tiên tử "có độc"…
Nhưng nói một cách khác, nếu như có thể xác định Hạm Chỉ chính là Hạm Chi Tiên, từ nay bí mật quan sát quỹ tích trưởng thành của Hạm Chỉ, vậy có thể đại khái dự đoán được thời gian đại kiếp Phong Thần xảy ra.
Đương nhiên, Lý Trường Thọ đã sớm suy nghĩ qua vấn đề như vậy. Phương pháp dự đoán chuẩn xác nhất chính là nhìn thế tục Nam Châu, lúc nào xuất hiện "Vương Triều Đại Thương".
Nhà Thương đến thời kì cuối mới bị nhà Chu lật đổ. Dù sao đại kiếp Phong Thần cũng ứng với điển cố "Vũ Vương Công Thụ"…khục…"Vũ Vương phạt Trụ".
Trụ Vương chính thật ra là bị người đời sau bôi nhọ, vị quân vương này độc sủng Ðát Kỷ dẫn đến Đại Thương rơi vào mạt kiếp. Vị tên là Tử Thụ này, danh hào là Tân, lúc còn tại vị tự nhiên là được xưng là Đế Tân.
Lại nói chính sự.
Nếu như Hạm Chỉ thật sự là Hạm Chi Tiên, lần này Ngao Ất bởi vì chuyện vô tình trời xui đất khiến tác hợp với tiểu công chúa Giao Nhân, coi như triệt để hết hi vọng với Hạm Chỉ, đây cũng là chuyện tốt.
Bất quá sự tình Tâm Hỏa Thiêu Tiên Thức Độc Đan lần này, Lý Trường Thọ cũng cảm thấy mình đã lợi dụng Ngao Ất hơi nhiều...
Sau đó, mình phải nghĩ những biện pháp khác, bồi thường cho vị Nhị Giáo Chủ ngay thẳng ngây thơ này mới được.
Lúc này Hải Thần Giáo đã thu hoạch hương hỏa công đức đến tràn đầy, chỉ tiếc không có cách nào phân thêm cho Long Tộc một chút.
Vừa suy nghĩ chuyện Ngao Ất, Lý Trường Thọ vừa phân tích sửa sang những khả năng phát triển của chuyện này, tính toán Tây Phương Giáo tiếp theo có thể sẽ hành động như thế nào.
Căn cứ vào mạch suy nghĩ "Thuần Long" mà Tây Phương Giáo đang biểu lộ ra lúc này, hẳn là có quan hệ với việc châm ngòi Hải Tộc và Long Tộc.
Long Tộc tuy là cự lão Viễn Cổ, nhưng tai hoạ ngầm coi như cũng không ít. Mà có những tai họa ngầm khá lớn đủ sức cho Long Tộc một kích trí mạng.
Đáng tiếc, bây giờ mình không có cách nào nhắc nhở Long Tộc, cũng không thể đi nhắc nhở Long Tộc.
"Để Long Tộc tranh chấp cùng với phương tây, Thiên Đình ngư ông đắc lợi, lại tạm thời suy yếu thực lực Tây Phương Giáo, ức chế dã tâm của phương tây."
Đây mới là sự tình Lý Trường Thọ muốn làm.
Huống chi, cũng không thể nói với Ngao Ất: Cẩn thận Tiên Giao Binh mà Long Tộc các ngươi đã bồi dưỡng tỉ mỉ trong vô số tuế nguyệt.
Nói như vậy sẽ chỉ đưa đến phản hiệu quả, khiến người ta cho là Hải Thần hắn có tư tâm khó dò.
Mặc dù, hắn quả thật cũng có một chút tiểu tư tâm...
Những Giao Long này xem như nửa Chân Long, đối với Long Tộc vốn là có một chút oán giận cùng với không cam tâm vì bị Long Tộc xem như chủ chiến tinh nhuệ, sử dụng vô số năm tháng trong lịch sử.
Long Tộc đối với bộ tộc "Pháp bảo người" này cũng không tính là quá ưu đãi, thậm chí còn có một chút khắc nghiệt. Phen này gặp phản phệ thì cũng tương ứng với quả đắng dành cho tính tự phụ của Long Tộc.
Muốn dùng tốt "Pháp bảo người", trước hết phải làm tốt đãi ngộ với "Người pháp bảo".
Đương nhiên, ngoại trừ loại trường hợp như Hữu Độc sư muội...
Lý Trường Thọ ở bên này đang nghĩ ngợi, Hữu Cầm Huyền Nhã một mực đang cảm ngộ trong kết giới vào giờ phút này đột nhiên đứng dậy, quay người nhìn về phía Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ lập tức treo lên mười hai phần cảnh giác!
Phi thăng kết thúc rồi?
Nhanh như vậy?
Phía trước, chưởng môn Vô Ưu đạo nhân ho khan vài tiếng, nhẹ nhàng khoát tay, kết giới bao quanh người Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức tiêu tán.
Nàng xoay người, ngay lập tức nhìn về phía Lý Trường Thọ, gương mặt xinh đẹp băng sương kia lộ ra mấy phần mừng rỡ ức chế không nổi. Nàng định cất tiếng:
"Trường..."
"Huyền Nhã sư điệt, đúng là phúc duyên thật tốt!"
"Huyền Nhã sư điệt lại trực tiếp đột phá đến cảnh giới Chân Tiên sơ kỳ!"
"Cơ duyên phi thăng thật khiến người ta ao ước!"
Quanh nàng lập tức có Tiên Nhân Độ Tiên Môn và chúng đệ tử xông tới chúc mừng ầm ĩ. Lý Trường Thọ lại là bất động thanh sắc, bắt đầu làm bộ có cảm ngộ rõ ràng, nhờ vào đó để Hữu Cầm Huyền Nhã không có cách nào tới gần.
Hắn thuận tiện chuẩn bị đột phá tu vi của mình đến cảnh giới Quy Đạo cấp sáu...
Nhưng mà, Lý Trường Thọ vừa mới bắt đầu "đột phá" được khoảng hai ngày, trong đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy một sợi dị dạng.
Phảng phất như có một vòng đạo vận huyền diệu muốn kéo hắn tiến vào trong mộng cảnh.
Loại cảm giác này, cũng tính là hết sức quen thuộc...