Đã đi mấy ngày, trên núi hẳn là không có chuyện gì.
Trên đường trở về Độ Tiên Môn, trong lòng Lý Trường Thọ suy nghĩ.
Sư phụ hẳn là còn uống rượu trên đỉnh, tiểu sư muội ở bên kia thì mình cũng đã dặn dò, bảo nàng thành thành thật thật bế quan tu hành.
Có khả năng xuất hiện hình huống phiền phức nhất, đó là có người đi vào Tiểu Quỳnh Phong, sau đó xông lầm vào trận pháp quanh đan phòng, khốn trận và mê trận mặc dù không có sát thương trực tiếp, nhưng bị nhốt ở trong đó lâu, tâm cảnh cũng rất dễ mất cân bằng, sinh ra tâm ma...
Bất quá, lần trước suýt nữa bức điên Tửu Ô sư bá, Lý Trường Thọ cũng đã cải biến một ít bên trong liên hoàn trận.
Hắn lưu lại một con đường "Đãi khách".
Nếu như kẻ xâm nhập trận pháp là ngoại tặc, bức điên đối phương, trực tiếp xoá bỏ tự nhiên là không sao, nhưng tiên môn có đại trận hộ sơn, ngoại tặc bình thường làm sao lẫn vào được?
Ở dưới tình huống bình thường, người xâm nhập trận pháp hẳn là đồng môn đến với mục đích gì đó, đánh giết, bức điên đều không thỏa đáng.
Cho nên, Lý Trường Thọ thiết kế một ít thẻ bài dẫn đường ở trên đường đi đến "Ngõ cụt", dẫn kẻ xông vào tới một nơi thoải mái dễ chịu ấm áp, tạm thời ổn định đối phương.
Như vậy có thể tránh khỏi tình huống xấu tiếp theo, cũng có thể làm cho đối phương không đi loạn khắp nơi, chính mình sẽ có đủ thời gian đi bố trí những thứ khác.
Vạn nhất vây khốn Chân Tiên, đối phương không ngừng ra tay oanh kích bốn phía, có khả năng sẽ phát động sát trận che giấu...
Kẻ xông trận bị chết hoặc tổn thương ngược lại là không có quan hệ gì với hắn. Nhưng đến lúc đó trong môn vấn trách hắn vi phạm môn quy tự xây trận, vậy thì thật sự có một chút phiền phức.
Tác dụng của trận pháp tầng ngoài là ngăn cản những người khác tới gần đan phòng, mà "Gian đãi khách" thiết trí ở trong trận, có thể giải quyết thích đáng vấn đề mấu chốt từ hai người trở lên.
Đây cũng là Lý Trường Thọ suy nghĩ sâu xa tính kỹ các biện pháp tất yếu.
Huống chi...
Hắn còn mượn danh sư phụ mình, chữ viết trên thẻ gỗ dẫn đường đều là bắt chước chữ sư phụ.
Dù sao sư phụ cũng là phong chủ, còn hắn chỉ là đại đệ tử Tiểu Quỳnh Phong.
"Cuối cùng cũng đã trở về."
Ánh mắt của Lý Trường Thọ đảo qua dãy núi nơi xa, nhìn thấy đã sắp về núi.
Sau khi trở về hắn sẽ tiếp tục áp chế tu vi, tu luyện Tam Muội Chân Hoả.
Tiểu cảnh giới trước mắt này, nếu như hắn liều mạng áp chế tốc độ đột phá, hẳn là còn có thể áp chế được khoảng hai năm nữa.
Hai năm, chỉ có thể miễn cưỡng giúp hắn tu luyện Tam Muội Chân Hoả đến giai đoạn nhập môn.
Mà lần sau đi ra ngoài, sẽ là độ kiếp chính thức.
Nói đi thì phải nói lại, hắn nên giải thích với sư phụ đan phòng và liên hoàn trận quanh đan phòng như thế nào? Nếu sư phụ hỏi liên hoàn trận này bố trí như thế nào, hắn có nên tiết lộ với sư phụ một chút thực lực được che giấu hay không?
Hắn tự nhiên là tin tưởng sư phụ mình, nhưng lỡ như sư phụ say rượu nói ra thì sao?
Thôi, sư phụ và sư muội đều là người thân nhất của mình, "quyền hạn" và đãi ngộ cũng nên ngang nhau mới đúng.
Trở về tìm sư phụ nói một chút, cho sư phụ biết một chút về trình độ của mình giống như tiểu sư muội biết vậy.
Tới gần sơn môn, gió đêm ngược lại là có một chút ấm áp ngoài ý muốn.
...
Lúc trở lại Độ Tiên Môn, đã là nửa đêm trăng sáng sao thưa.
Mọi người đã giải tán trước Bách Phàm Điện, Lý Trường Thọ và Tửu Cửu sư thúc cáo biệt, cưỡi mây bay về hướng Tiểu Quỳnh Phong.
Hữu Cầm Huyền Nhã rõ ràng là muốn tìm Lý Trường Thọ nói mấy câu, nhưng nàng vừa mới đáp xuống đất liền bị mấy vị sư bá gọi vào trong Bách Phàm Điện, hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Lý Trường Thọ không bị mấy người chú ý liền phiêu nhiên rời đi. Có câu người gặp việc vui tinh thần sẽ thoải mái, mấy ngày nay hắn thu hoạch cũng tương đối khá.
Nhưng khi Lý Trường Thọ nhớ lại chuyến đi đến Đông Hải lần này, sắc mặt rất nhanh liền trầm xuống...
Hắn đến bây giờ đã rõ, tại sao ngày đó vị Long thái tử kia lại chọn hắn luận bàn.
Để phòng chính mình sau này gặp lại kịch bản không theo ý muốn như Ngao Ất, sau này cần phải tránh xa đại tộc Viễn Cổ này một chút thì ổn thoả hơn.
Trên Tiểu Quỳnh Phong im ắng, Lý Trường Thọ từ xa đã phát hiện ra, tiểu sư muội và sư phụ nhà mình đều không ở trung nhà tranh của họ, linh thức đảo qua đại trận, liền thấy sư muội và sư phụ bị vây trong trận pháp bên cạnh...
Ấy?
Làm sao lại cùng bị nhốt vào vậy?
Sư phụ vẫn luôn bế quan không biết trận pháp phía sau. Linh Nga lại là người trông chừng sư phụ luyện công, làm sao lại cùng chui vào rồi?
Không phải là cảm thấy phong cảnh ở nơi đó quá đẹp, hai người sư đồ cùng nhau đi vào uống trà ngắm trăng sao đó chứ?
Lý Trường Thọ cưỡi mây nhẹ nhàng lướt qua, trước tiên không thả hai người ra, mà kiểm tra trong ngoài đại trận một lượt, rồi mới lấy ra ngọc bài khống chế trận pháp đóng lại khốn trận bên ngoài.
Gió nhẹ quét qua, sương trắng tới lui trong rừng. Rừng cây vốn rậm rạp cũng bị che khuất một ít.
Linh Nga lập tức hô lên: "Sư phụ! Sư huynh đã trở về!"
"Ừm, vi sư thấy rồi."
"Ngươi lại hỗn láo...tốt cho cái tên Lý Trường Thọ nhà ngươi!"
"Còn không qua đây chịu phạt!"
Lý Trường Thọ đang bay tới từ không trung hơi chớp mắt, ngửi được một chút mùi vị không bình thường.
Hắn vừa đáp xuống đất, phất trần trong tay sư phụ đã quăng tới.
Sau khi tấn thăng thành Trọc Tiên, thực lực của Tề Nguyên lão đạo tăng vọt, đảo mắt phất trần đã hóa ra bạch võng đầy trời. Nếu không phải Lý Trường Thọ cố gắng kiềm nén, hắn sẽ trực tiếp bỏ chạy theo bản năng!
Bạch võng rơi xuống, Lý Trường Thọ bị phất trần trói chặt.
Linh Nga ở bên cạnh như hổ đói vồ mồi, Lý Trường Thọ thuận thế bị sư muội đẩy ngã...
Trong rừng vang lên vài tiếng rú thảm và cười nói.
Nhưng lần "giáo huấn" sư huynh này cũng không kịch liệt như Linh Nga tưởng tượng.
Sư huynh hoàn toàn không phản kháng, toàn bộ quá trình sư phụ chỉ quan chiến, làm nàng thoáng có một chút không xuống tay được.
Mình chỉ là tiểu sư muội, sư phụ lại không làm gương đánh trước, nên không thể đánh sư huynh mạnh tay được...
Ngẩng đầu, Linh Nga đột nhiên nhìn thấy sư huynh đang mang theo ánh mắt cảnh cáo.
"Hừ!" Lòng nàng thay đổi, bàn tay trắng nõn giơ lên, hung tợn rơi xuống, nhưng sắp chạm đến thì dừng lại...
Cuối cùng, đầu ngón tay cũng chỉ rơi vào mấy vị trí sư huynh bị sư phụ đánh, lại nghĩ tới nơi này bị sư phụ đánh sưng mấy lần, không chịu được nhẹ nhàng...vuốt vuốt.
"Ách, Linh Nga quả nhiên đã trưởng thành." Lý Trường Thọ lộ vẻ vui mừng, trong nội tâm lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, tận tình khuyên bảo: "Nữ nhi, nhất định phải hàm súc. Thèm nhỏ dãi thì thèm nhỏ dãi, đam mê thì đam mê, sư huynh cũng không phải không hiểu ngươi, dù sao ngươi cũng đến tuổi rồi. Nhưng thân là Luyện Khí Sĩ, vẫn phải khắc chế xúc động trong lòng. Nếu không sinh ra tâm ma thì làm sao bây giờ? Ngươi nói xem có đúng không?"
"Không phải! Ta chỉ là!" Gương mặt xinh đẹp của Linh Nga đỏ lên trong nháy mắt, có một chút hoảng loạn liếc nhìn sư phụ, lại phát hiện ra sư phụ cũng đang nhíu mày nhìn mình, lộ ra thần sắc khó xử muốn nói lại thôi.
"Ta vừa mới chỉ là...sư huynh thối! Huynh khi dễ người ta! Phập!"
"Quân tử động thủ không động khẩu, muội làm sao lại dùng miệng cắn?"
"Hừ! Nói không lại huynh thì cắn huynh!"
"Sư phụ mặc kệ không quản tiểu sư muội sao, như vậy về sau làm sao gả ra ngoài được?"
"Ai cần ngươi lo! Ta chết già ở Tiểu Quỳnh Phong cũng được!"
Trong rừng, Tề Nguyên lão đạo chẳng biết lúc nào đã quay người rời đi, khoé miệng lão đạo mang theo vẻ mỉm cười, chậm rãi phiêu nhiên trở về nhà tranh của mình.
Không bao lâu, đầu của Lý Trường Thọ đầy cỏ vụn, y quan không ngay ngắn đi ra khỏi rừng, trên cánh tay mang theo mấy dấu răng, thật sự có một chút dở khóc dở cười.
Tiểu sư muội mạng con thỏ, thích cắn.
Linh Nga ở sau lưng thì khuôn mặt hồng hồng, lại làm bộ điềm nhiên như không có việc gì nhìn tinh không.
Đến trước nhà tranh, Tề Nguyên lão đạo truyền âm cho hai người: "Hôm nay vi sư bắt đầu bế quan lĩnh hội phương pháp tu đạo Trọc Tiên. Tất cả mọi chuyện trong Tiểu Quỳnh Phong, Trường Thọ ngươi phải phụ trách xử lý. Nếu có chuyện quan trọng, tuỳ thời có thể đến tìm vi sư thương lượng. Linh Nga, vẫn phải luôn phải chú ý lời nói và cử chỉ, phải có lòng kính trọng sư huynh."
Lam Linh Nga lập tức đáp tiếng nhỏ như muỗi: "Vâng, sư phụ..."
Sau đó, Tề Nguyên lão đạo đi xung quanh nhà tranh, từng tầng từng tầng trận pháp sáng lên, ngăn cách với bên ngoài.
Lý Trường Thọ xoay người, trong ánh mắt có nhiều thâm ý: "Muội đã nói cho sư phụ?"
Trong nháy mắt, Lam Linh Nha ấp a ấp úng một hồi: "Chuyện này, ừm...một chút xíu..."
"Là một chút xíu, hay là một trăm triệu chút xíu?"
"Khẳng định chỉ là một chút xíu!"
Sắc mặt của Lý Trường Thọ nghiêm nghị, lộ ra vẻ mặt cứng rắn nói: "Vào nhà."
Thân thể của Lam Linh Nga khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống, trong nháy mắt lã chã chực khóc. Vào nhà tranh của mình, chuyển đệm, ngồi quỳ chân, cúi đầu, giả khóc, một mạch mà thành.
Tiện tay mở ra trận pháp xung quanh, Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Nói đi, đã nói cho sư phụ cái gì?"
"Sư huynh, kỳ thật là sư phụ cưỡng bức ta..."
Cái trán của Lý Trường Thọ lập tức treo lên mấy đạo hắc tuyến, lời này nếu để cho người khác nghe được, nói không chừng còn cho là Tiểu Quỳnh Phong bọn họ có thảm án người bị cưỡng hiếp.
Lại nói, sư phụ cũng đã già, có nên kiếm cho người một sư nương không?
Chuyện này ngược lại là có thể cân nhắc.
Tiểu sư muội thì cứ quanh co lòng vòng, tin tức mà nàng nói ra cho sư phụ. Lý Trường Thọ ngược lại cũng không quan tâm.
Dù sao thì những gì tiểu sư muội biết cũng có hạn.
Dựa vào việc hiểu rõ tính cách của Tiểu Linh Nga, tình hình hôm nay, hắn đã sớm dự đoán.
...
Lúc trời tối người yên, trận pháp xung quanh đan phòng hoàn toàn mở ra, Lý Trường Thọ mở đan lô tùy tiện luyện chế ra một lò đan dược, để phân thân người giấy trông coi, chân thân thì xuất hiện ở trong mật thất dưới đất.
An ổn.
Lấy ra ba khối ngọc bài thưởng thức một hồi, thu Lôi Pháp và Vô Vi Kinh vào, lại khắc sâu phương pháp tu hành Tam Muội Chân Hoả vào trong đầu mình, sau đó hắn lại hơi xuất thần.
Đại kiếp Phong Thần...
Mặc dù lén lút tu đến Đại La Kim Tiên ở trong tiên môn là lý tưởng nhất, nhưng cần tích luỹ tháng năm dài đằng đẵng.
Mà Độ Tiên Môn thân là tiên tông Tam Giáo, rất có thể sẽ bị đại kiếp Phong Thần liên lụy.
Đại kiếp Phong Thần, cũng không chỉ là kịch bản đơn giản thế tục Nam Châu Võ Vương phạt Trụ, nó còn liên quan đến Tam Giới, đại kiếp nhằm vào đệ tử Tam Giáo.
Lúc này Trung Thần Châu càng cường thịnh, đến lúc đó, tất nhiên sẽ bị đại kiếp phá hủy càng khốc liệt hơn. Chỉ sợ là các tiên môn Đông Thắng Thần Châu cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.
Nhưng Lý Trường Thọ cũng không phải là không có biện pháp né tránh đại kiếp này.
Rất đơn giản, sớm lên bờ.
Đại kiếp Phong Thần, là quá trình Thiên Đình Ngọc Đế thành lập được quyền hành chúa tể thiên địa. Thực tế nguyên nhân gây ra cũng là do Ngọc Đế Hạo Thiên đi tìm Đạo Tổ khóc lóc kể lể, nói đệ tử Tam Giáo thế lớn vô lễ, không tuân theo lệnh Thiên Đình. Chính mình chúa tể Tam Giới chỉ có danh nghĩa, mà không có quyền lực thật sự, ở trước mặt Vương Mẫu sư muội cũng không ngẩng đầu lên được, hùng phong của nam nhân không gượng dậy nổi...
Khục, kéo xa quá.
Khi phong thần, đệ tử Tam Giáo vào Thiên Đình làm thần, Thánh Nhân sẽ không còn chủ động hiển hóa tại thế gian, đặt vững cơ sở Thiên Đình quản lý Tam Giới.
Do đó, chỉ cần chính mình sớm lẫn vào Thiên Đình, làm nguyên lão trong thời kỳ Thiên Đình gian nan này, cũng không cần làm đại quan gì, ẩn giấu tu vi làm quan nhỏ, để được ghi danh vào Thiên Đình.
Khi đại kiếp Phong Thần rơi xuống, chính mình đã sớm ghi danh vào Thiên Đình (tiên tịch Thiên Đình), cũng không có quan hệ với kiếp nạn này, kiếp nạn Phong Thần làm sao lại rơi vào trên đầu mình?
Chẳng lẽ lại phong tiên thần của Thiên Đình một lần nữa? Chuyện này không hợp đạo và lý.
Chờ khi phong thần thì chúng tiên sẽ được bổ nhiệm ở Thiên Đình. Khi đó nhân tài Thiên Đình đông đúc, chính mình có thể xuôi theo dòng, dựa thế thoái ẩn, đã có được lý lịch nguyên lão Thiên Đình như vậy, thì có thể về núi tiếp tục an ổn tu hành.
Cớ sao lại không làm?
Ngón tay của Lý Trường Thọ gõ lên mặt bàn, cẩn thận suy nghĩ kế hoạch cụ thể.
Nhất định phải nhận được tiên tịch Thiên Đình trước khi Ngọc Đế đi tìm Đạo Tổ khóc lóc kể lể. Thời gian hẳn là còn dư dả, giúp sư phụ trở thành Thổ Địa Công cũng phải có trình tự, mấu chốt là có thể giúp mình tránh khỏi rất nhiều tính toán.
Để xem sư phụ có đồng ý hay không.
Đất đai tuy nhỏ, số lượng lại đông đảo, quyền hành nhỏ bé, nhưng dầu gì cũng là chính thần phúc đức...
Nói không chừng Thổ Địa Công còn có thể tìm được...Thổ Địa Bà.