Từ Phàm nhìn bốn bình Tích Cốc đan trên bàn, hắn chuẩn bị tổng cộng mười phần vật liệu, lò luyện đan trước sau đã nổ bốn lần, còn có hai lần cháy nhẹ, linh dược đã hỏng nhưng lò luyện đan không hề nổ.
Từ Phàm nhìn mấy vết nứt trên lò luyện đan có hơi đau lòng.
“Nếu may mắn thì lò đan còn nổ được 6 lần nữa, nhưng phải cẩn thận bên phải và phía sau, chứ đừng để chưa gom đủ tiền mua lò luyện đan thì nó đã hỏng rồi.”
“Như vậy còn phải đợi năm sau.”
Từ Phàm nhìn lò luyện đan và nói.
Vào đúng lúc này, cách Từ Phàm không xa có âm thanh do thuật pháp đốn củi truyền tới từ phía trên sát vách.
Từ Phàm đi ra ngoài xem.
“Ơ, đệ tử mới nhập môn mà lại chọn đỉnh núi hoang vu như vậy, ta là vì khiêm tốn, còn tên này là vì cái gì đây.”
Đúng lúc Từ Phàm đang suy nghĩ có nên qua thăm hỏi một chút hay không, cấm chế vang lên tiếng chuông êm tai.
“Là tên tiểu tử thối Vương Vũ Luân đó sao, gần một tháng không đến gặp đại ca tốt của hắn rồi.”
Từ Phàm nói rồi mở một cánh cửa nhỏ của cấm chế.
Kết quả vừa mới mở ra, một giọng nói dễ nghe như chuông bạc kêu lên.
“Phu quân, ta đến rồi đây!”
Từ Phàm chỉ nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp trực tiếp sà vào lòng mình.
“Vi Vân, sao ngươi lại đến đây.” Từ Phàm ngay lập tức cảm thấy ngày tháng yên bình của mình sắp kết thúc rồi.
“Phu quân, để gặp được ngươi, ta đã thăng cấp đến Luyện Khí tầng bốn rồi.”
Trương Vi Vân nói rồi xoay người một vòng như bướm hoa trước mặt Từ Phàm.
Ngươi đang phô diễn tu vi đấy à, mặc dù chiếc váy hoa nhí của ngươi rất đẹp.
Sau khi xoay một vòng trước mặt Từ Phàm, Trương Vi Vân lại chạy lại ôm Từ Phàm.
“Phu quân, ta có lợi hại không.”
“Có một trưởng lão còn nói ta là linh thể gì đó, muốn đưa ta vào nội môn, nhưng bị ta từ chối rồi.”
Từ Phàm bị một cô gái ôm chặt không buông, không thể không thừa nhận, lão trạch nam hai đời đỏ mặt.
“Ha ha, Vi Vân rất lợi hại.”
“Đỉnh núi bên cạnh là ngươi chọn sao?” Từ Phàm hỏi.
“Phải, ta đã phải hỏi thăm rất nhiều người mới biết được ngươi ở đây.”
Dáng vẻ vui mừng đó của Vi Vân khiến Từ Phàm hơi không đành lòng từ chối nàng.
“Đúng rồi, cha ta nói, hôm nào ngươi rảnh thì bổ sung sính lễ của ta đi.”
“Nếu không thì không đúng quy tắc, đây là cha ta nói.” Trương Vi Vân vui vẻ nói.
“Trương thúc yên tâm về ta quá rồi.”
“Chuyện sính lễ sau này hẵng nói, ngươi thăng cấp đến Luyện Đan tầng bốn nhanh như vậy, đã học thuật pháp chưa.”
“Lần trước gặp ngươi vẫn còn là Luyện Khí tầng ba trung cấp.”
Từ Phàm dẫn Vi Vân dừng đến đình nghỉ mát rồi hỏi.
“Những cái này ta vừa học đã biết.” Trương Vi Vân híp mắt nói.
“Lợi hại lợi hại, mạnh hơn ta rồi.” Từ Phàm thán phục nói, lúc trước không phát hiện, tư chất của nha đầu này lại tốt như vậy.
‘Ục ục~~~’
Bụng Trương Vi Vân phát ra tín hiệu cần phải ăn cơm.
“Phu quân, ta đói rồi.”
Trương Vi Vân đáng thương nhìn Từ Phàm, sau khi thăng cấp lên Luyện Khí trung cấp, nàng suốt ngày đều phải làm thủ tục, chọn chỗ ở, còn phải nhờ người xây dựng nơi mà sau này nàng sinh sống.
“Ngươi đợi một lát.”
Từ Phàm xoay người đi vào bếp, một lúc sau, Từ Phàm bưng lên ba món rau xào thường ngày và một thùng gỗ nhỏ cơm linh mễ.
“A, là cơm linh mễ, phu quân, ngươi thật tốt với ta.” Trương Vi Vân hạnh phúc nói.
Lúc này Từ Phàm hít sâu một hơi, đây là thói quen khi hắn muốn nói điều gì đó quan trọng.
“Vi Vân, ta vẫn luôn coi ngươi là em gái, khi đó cũng là nói đùa với ngươi thôi.”
“Chọn phu quân là chuyện rất quan trọng đối với một người con gái, ta nghĩ mình không thích hợp làm phu quân của ngươi.” Từ Phàm trịnh trọng nói.
Vi Vân đang ăn ngon lành, lúc này buông đũa trong tay xuống, cúi đầu không nói lời nào, từng giọt nước mắt từ từ lăn xuống.
Biểu cảm tủi thân đó khiến Từ Phàm nhìn thấy thì có cảm giác như làm điều ác.
“Oa~~~ Phu quân không cần ta nữa~~~ huhu~~~”
“Hu~~~ hu~~~” Trương Vi Vân khóc giống như một chú mèo con bị bỏ rơi.
Từ Phàm nhìn thấy hơi không đành lòng, nhưng rồi lại nghĩ, đau dài không bằng đau ngắn, như tình huống này của mình sau này chắc hẳn sẽ không phải là một kết cục tốt đẹp.
Một canh giờ sau.
“Huhu~~~” Trương Vi Vân vẫn còn ở đó khóc.
“Cái đó, Vi Vân, hay là chúng ta dừng một lát, ăn cơm trước đã.”
“Hu~~~hu~~~” Trương Vi Vân tiếp tục nằm bò ra đấy khóc.
Hai canh giờ sau.
Từ Phàm hơi tuyệt vọng nhìn Vi Vân vẫn còn đang khóc.
“Vi Vân, chúng ta có thể nói chuyện không.” Từ Phàm bất lực nói.
“Hu~~~ Phu quân không cần ta nữa.” Trương Vi Vân không hề để ý đến Từ Phàm, vẫn cứ ở đó khóc.
Đầu Từ Phàm sắp nổ tung rồi, cảm giác bản thân tự dưng lại biến thành tra nam.
Ba canh giờ sau.
“Hu~~~hu~~”
“Vi Vân, không phải ta không cần ngươi.”
Lúc này Trương Vi Vân nhìn Từ Phàm với đôi mắt khóc đến ửng đỏ.
“Vậy ta có phải là nương tử của ngươi không.”
“Chuyện này~~~”
Từ Phàm còn chưa nói xong.
“Hu~~~ Phu quân vẫn là không cần ta nữa.”
“Huhu~~”
“Ta gửi sính lễ cho cha ngươi được chưa.”
Cuối cùng Từ Phàm cũng không thể nhẫn tâm.
Trương Vi Vân lập tức ngừng khóc.
“Phu quân phải nhớ lấy lời ngươi nói đó.” Trương Vi Vân cầm bát cơm linh mễ còn đang ăn dở tiếp tục ăn.
“Phu quân, thức ăn hơi nguội rồi.”
Từ Phàm nhìn Trương Vi Vân, ngay lập tức cảm thấy mình bị gài bẫy.
“Chiêu này là ai dạy ngươi vậy.” Từ Phàm đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là mẹ ta rồi.” Trương Vi Vân vừa nói ra liền lập tức phản ứng lại.
“Không phải, đó là tình cảm thật lòng của ta, ta vẫn luôn muốn trở thành nương tử của phu quân.”
Từ Phàm cười nhìn Trương Vi Vân ngốc nghếch đáng yêu, sau đó sử dụng lồng không khí nhiệt độ cao bắt đầu hâm nóng đồ ăn đã nguội.
“Cứ như vậy trước đi.”
“Ăn xong, dẫn ta đến đỉnh núi của ngươi xem thử, ta giúp ngươi dọn dẹp một chút.” Từ Phàm coi như là đã cam chịu số phận.
“Cảm ơn phu quân.”
“Sau này thay đổi cách xưng hô đi, gọi ta Phàm ca là được rồi.” Từ Phàm nói.
“Vâng phu quân.” Trương Vi Vân lại híp mắt nói.
Sau khi ăn cơm xong, Từ Phàm muốn kéo Trương Vi Vân cùng bay, không ngờ rằng Khinh Thân thuật cộng thêm Ngự Phong thuật của Trương Vi Vân lại dùng mượt như vậy, tốc độ đã đuổi kịp Từ Phàm.
Từ Phàm ở giữa không trung hơi ngạc nhiên khi nhìn Trương Vi Vân đang đi theo phía sau mình, Khinh Thân thuật và Ngự Phong thuật của Trương Vi Vân đều đã sắp đột phá trung cấp.
Đừng thấy Từ Phàm có thể tùy ý luyện thuật pháp đến mức tinh thông một cách dễ dàng như vậy, nhưng những tu sĩ bình thường khi đến luyện khí cao tầng cũng chỉ có thể tinh thông vài thuật pháp.
“Thiên phú tu chân của nàng dâu hời này của mình có vẻ như rất cao.” Từ Phàm thầm nghĩ.
Lúc này Từ Phàm một tay kết pháp ấn, Từ Phàm đang bay trong không trung ngay lập tức bay nhanh về phía đích giống như một mũi tên chệch hướng.
“Vi Vân, ngươi chỉ cần đuổi kịp Phàm ca, thì Phàm ca sẽ dạy ngươi một thuật pháp mới, thấy thế nào.”
Lời nói của Từ Phàm lập tức khiến cho Trương Vi Vân có tinh thần.
“Đây là phu quân nói đó nha.”
Một sợi ti xuất hiện bên cạnh Trương Vi Vân và nhanh chóng buộc lấy nàng, tốc độ ngay lập tức được gia tăng đáng kể, sau đó đuổi theo hướng Từ Phàm.