Sau khi ăn sáng xong, Từ Phàm và Diệp Tiêu Dao chia nhau ra.
“Con hàng này tu vi mà giảm xuống tới Luyện Khí tầng ba, có khi nào lão gia gia mới xuất hiệ khôngn.” Từ Phàm mân mê cằm nói.
Lúc này, Từ Phàm thấy một Linh Phong thụ trong khu rừng to hơn các linh thụ xung quanh.
Mắt Từ Phàm sáng lên, cuối cùng cũng kiếm được rồi, lúc vừa đến nơi, đã muốn tìm một Linh Phong thụ thích hợp cho việc luyện chế Linh Phong chu, cây trong rừng Linh Phong thụ lại không sao kiếm được cây nào đạt đến yêu cầu của Từ Phàm.
Bây giờ cuối cùng đã tìm ra, Từ Phàm lấy thanh Thông U kiếm trực tiếp chém ngang vào Linh Phong thụ vừa to vửa dày.
Lúc này, phía xa vọng lại một tiếng gầm gú giận dữ của gấu.
Mặt đất bắt đầu rug chuyển, Từ Phàm bình tĩnh nhìn về phía âm thanh vọng lại, Thông U kiếm và ba mươi sáu cây Vô Phong châm thủ sẵn trên không.
Một con yêu thú gấu khổng lồ dài năm mét như một chiếc xe công chạy ập đến.
“Yêu Thú Luyện Khí tầng tám, cứ lấy ngươi để mở hàng cho Pháp khí của ta.”
Phút chốc Thông U phi kiếm hóa thành một luồng ảo ảnh, Vô Phong châm cũng bay theo, xông đến con gấu khổng lồ.
Con gấu khổng lồ nhìn thấy thanh phi kiếm màu đen nhỏ như tăm xỉa răng bay đến, trong mắt không có một chút xem thường.
‘Hú!’
Một tiếng gầm lớn, thân thể của con gấu khổng lồ hiện lên một lớp thạch giáp dày cộm, chiếc xe công lập tức biến thành chiếc xe tăng.
“Ái chà, dùng cả thiên phú bản mạng luôn, xem ra phải tốn tí sức lực đây.”
Từ Phàm vừa nói vừa điều khiển phi kiếm và Vô Phong châm thay đổi hướng bay trên không trung, hướng về mắt của con gấu khổng lồ mà đâm tới.
‘Binh!’
Thanh Thông U phi kiếm bị con gấu khổng lồ quơ tay đánh bật ra, cặp mắt to như chuông đồng nhìn Từ Phàm một cách chế giễu.
Cái thứ nhỏ như tăm xỉa răng, mà đòi sát thương ta à.
Lúc này Từ Phàm cũng đang nhìn chế giễu nó.
‘Soạt!’
Ngay lập tức, đôi mắt của con gấu khổng lồ bị đâm trúng, còn chưa kịp gầm gú lên, đôi chân lùi cái ngã xuống đất, từ trong đôi mắt bị đâm đã bay ra ba mươi sáu cây Vô Phong châm bay về bên cạnh Từ Phàm.
“Không nên ngây thơ như thế.”
Từ Phàm vừa nói vừa bắt đầu thu thập tài nguyên của con gấu khổng lồ.
“Mật gấu, da gấu, tay gấu, tim gấu, xương gấu, mấy cái này đều là đồ tốt nha.”
Bây giờ Từ Phàm chỉ hận túi trữ vật mình không đủ lớn, trong Thiên Khuyết môn, một túi trữ vật cơ bản nhất cũng cần đến ba trăm linh thạch, túi này của Từ Phàm là túi trữ vật khoảng ba trượng, giá một ngàn năm trăm linh thạch,
Sau khi xử lý xong con gấu khổng lồ, Từ Phàm khiên khúc gỗ Linh Phong khổng lồ bay về phía xa, hắn muốn luyện chế Linh Phong chu.
Từ khi có được tư liệu ngọc giản từ Luyện Khí phong, còn phụ lục thêm hơn một trăm loại Pháp khí có thể luyện chế trong Luyện Khí kỳ, trong đó có Linh Phong chu, là Pháp khí tọa giá số lượng không nhiều trong Luyện Khí kỳ.
Sau khi tìm được một nơi địa hình bằng phẳng, Từ Phàm dùng hộ tráo quang ảnh che giấu khu vực này đi.
“Cũng may lúc mới đến đây, có đem theo mấy viên Hỏa Linh thạch, chỉ cần luyện chế ra một Linh Phong chu phiên bản đơn sơ là được, sau này ra ngoài từ từ rồi bổ sung thêm.”
Một chiếc Linh Phong chu thành hình đã dài mười mét hơn, túi trữ vật của Từ Phàm hoàn toàn chứa không nổi, nghĩ rằng muốn đem ra ngoài chỉ có luyện chế Pháp khí.
Thân cây của Linh Phong thụ mới lôi đến, nội đường kính thôi cũng đã là bốn mét, nếu không phải Từ Phàm linh lực đã vượt xa với cấp tương tự, thì thật là không dễ lôi đến đây.
Từ Phàm nhìn vào thân cây có đường kính bốn mét, chiều dài có hơn hai mươi mét, càng nhìn càng vừa ý.
“Chỉ làm thành Linh Phong chu có lãng phí quá không ta.”
Lúc này Từ Phàm đã có một ý nghĩ vô cùng tuyệt diệu, hắn định luyện chế ra hai Pháp khí, một là chiếc Linh Phong chu thông thường có gắn cánh sau đuôi, còn lại thì làm một Pháp khí như cánh máy bay, coi như là phụ kiện sau này có thể gắn lên trên chiếc Linh Phong.
Như vậy là thiết kế một chiếc máy bay phản lực Linh Phong bản cải tiến ra đời.
Nghĩ vậy Từ Phàm liền sử ra thanh phi kiếm, bắt đầu gia công sơ cấp trên thân cây chính cùa Linh Phong thụ.
Sau ba tiếng đồng hồ, Từ Phàm móc ra ba viên Hỏa Linh thạch bày thành Tụ Hỏa trận, gọi linh hỏa bắt đầu tiến hành luyện chế chiếc Linh Phong chu mà mình vừa gia công xong.
Hai ngày sau đó, Từ Phàm ngắm nhìn bộ phụ kiện Pháp khí của phía sau Linh Phong chu, rất mãn nguyện gật đầu.
“Trời không sinh Từ Phàm ta ra, khí đạo suốt đời như bóng đêm.” Từ Phàm tự luyến nói một câu.
Đây là, một luồng dao động cao tần đặc biệt truyền đến.
Sắc mặt Từ Phàm liền cau có, đó là thiết bị cầu cứu hắn đưa cho Vương Vũ Luân.
“Không ngờ bây giờ nó lại có ích rồi.” Từ Phàm nói.
Chiếc Linh Phong chu chưa kịp lên màu đã bị ép lên đường, gắn cánh máy bay vô, ngay lập tức biến thành một luồng sáng, bay về phía phát ra tín hiệu.
Cùng lúc đó, Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi đang chạy thục mạng để thoát thân, đuổi theo phía sau là một bầy ong to lớn điên cuồng rượt đuổi theo bọn họ như thể bị sỉ nhục vậy.
“Phu quân, ngươi khẳng định là đã gọi Từ đại ca có thể cứu chúng ta chứ.”
Mộ Dung Thiến Nhi quay đầu nhìn đầy ong che kín bầu trời, trong lòng hơi lo lắng nói.
“Thật sự không được, ta sẽ dùng bí thuật thiêu đốt tinh huyết, dắt ngươi cùng chạy trốn.” Mộ Dung Thiến Nhi nghiến răng bạc nói.
Lúc này, mắt thấy lũ ong đã sắp đuổi kịp hai người họ.
Vương Vũ Luân một tay ôm lấy Mộ Dung Thiến Nhi, còn một tay kết pháp ấn, khoảng cách giữa hai người và bầy ong ngay lập tức đã kéo xa ra một đoạn.
Đây là một trong những bí thuật chạy trốn của Từ Phàm dạy cho Vương Vũ Luân, chỉ là tiêu hao linh lực hơi lớn.
Vương Vũ Lực nhanh chóng ăn một viên Tốc Linh đan cao phẩm, khuôn mặt trắng bệch hồng hào trở lại.
“Phu quân, ngươi cứ cắn linh đan nhanh chóng như vậy cũng không phải là cách, cứ để ta dùng bí pháp đốt máu đi.” Mộ Dung Thiến Nhi nhìn tình lang của mình và nói, Vương Vũ Luân vừa nãy đã điểm pháp bí thuật liên tục ba lần rồi.
“Đợi thêm một khắc, thật sự không ổn chúng ta mới dùng bí pháp đốt máu.”
“Hi vọng là Từ đại ca đến kịp lúc.”
Hai người lại tiếp tục cắm đầu chạy.
Lúc này, Từ Phàm đang ngồi trên Linh Phong chu đầu hơi bay bổng.
“Đây là cảm giác của tốc độ đột phá âm thanh sao.”
Vừa nãy khi lập tức tăng hết tốc lực, một rào cản âm thanh đã bị bật ra.
Từ Phàm sau khi cảm nhận một chút sảng khoái của tốc độ mang lại, đã chạy hết tốc lực, hướng về phía phát ra tín hiệu.
Trong khoảnh khắc, một cảm giác lực đẩy cực lớn từ phía sau lưng truyền đến, thân thể Từ Phàm bị áp chế một chút.
Không lâu sau đó, Từ Phàm đang bay lượn trên không trung, đã nhìn thấy từ xa có một bầy ong che kín bầu trời.
‘Ưng Nhãn thuật’
Từ Phàm sau khi thấy rất rõ bầy ong và hai người đang chạy thoát thân ở đằng trước, cũng thở phào một hơi lạnh.
Không bị tắc nghẽn mạch máu hai mươi năm, thì tuyệt đối không làm chuyện này,
Mẹ nó đây là là Phệ Linh Phong.
Cái đồ quỷ này e rằng tu sĩ Kim Đan có thấy cũng phải kiếm đường chạy đi chỗ khác.
“Là Từ đại ca, chúng ta được cứu rồi.”
Nhìn thấy Từ Phàm từ xa, Vương Vũ Luân đã hưng phấn lớn tiếng hét lên.
Nhưng ngay lúc này, bầy ong khổng lồ ngay sau lưng hắn đột nhiên tăng tốc, phút chốc đã bao vây lấy hai người.
Ánh mắt bọn họ từ vui mừng đã biến thành tuyệt vọng, bọn họ biết rằng một khi bị bầy Phệ Linh Phong bao vây, cho dù có dùng bí pháp cũng không cách ngoài thoát ra ngoài được.
Hai người họ sau khi bị bầy ong bao vây, bốn mắt nhìn nhau đầy tình cảm, hai người ôm lấy nhau, ước chừng là cùng nhau dắt tay xuống hoàng tuyền.
“Xin lỗi Từ đại ca, đã lôi ngươi vào chuyện này.” Vương Vũ Luân nghĩ, hắn lúc đầu chỉ nghĩ là để cho Từ Phàm dùng tốc độ đẹp mắt của Trúc Cơ kỳ dẫn dắt hai người họ thoát thân.
Ngay lúc này, một tiếng gầm to lớn vang lên.
Chỉ thấy Từ Phàm đứng trên Linh Phong chu, lấy ra một bình Tốc Linh đan đưa ngay vào miệng, hai tay nhanh chóng kết pháp ấn, một luồng linh lực kinh hãi phát ra từ cơ thể của Từ Phàm.
“Bí pháp: Thứ Nguyên Âm Sát.”
Đây là thuật pháp quần công uy lực lớn nhất mà Từ Phàm có thể thi triển.