Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 101: Ninh Thanh đại nhân, ngài đang câu dẫn ta (2)

Chương 101: Ninh Thanh đại nhân, ngài đang câu dẫn ta (2)
"

Ninh Thanh nói: "Ở trong mắt Tỉnh Trung Nguyệt, khẩu vị của ta nặng như vậy sao? Ta quả phụ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ trở thành biến thái?"

Vân Trung Hạc nói: "Ninh Thanh đại nhân, ngài đây là đang mắng ta sao?"

"Đúng thế." Ninh Thanh nói: "Nếu như nhiệm vụ ngươi thất bại, sẽ có hậu quả gì?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta là một tên lưu manh, tên ăn mày, mù chữ, tấc công chưa lập, tại Liệt Phong thành lại đảm nhiệm vị trí cao. Bởi vì chuyện này, Tỉnh Trung Nguyệt thành chủ chịu áp lực rất lớn, đã bị chửi thành hôn quân. Cho nên nhiệm vụ lần này thất bại, ta nghĩ là không cần nàng động thủ, những người Liệt Phong thành khác sẽ chém ta thành muôn mảnh, rút gân lột da."

Ninh Thanh nói: "Ý của ngươi là vì ngươi, ta nên sửa một phần báo cáo này, dù sao ngươi cũng có ân cứu mạng ta?"

Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, mà Ninh đại nhân dù sao cũng xuất thân từ Ninh thị gia tộc. Sửa phần báo cáo này, trợ giúp Liệt Phong thành, đối với Ninh thị gia tộc cũng là có lợi."

Ninh Thanh bỗng nhiên nói: "Vân Ngạo Thiên, vừa rồi trong lời khai ngươi nói, ngươi làm bài thơ kia, cũng đã sớm làm xong, mà lại vì đo thân ta mà làm, thậm chí bài thơ này không phải chính ngươi viết, có chuyện như vậy không?"

Vân Trung Hạc nói: "Chính là dùng bốn chữ Mỗi Huyết Nhất Nan mở đầu bài « Thái A tiên sinh » kia?

Ninh Thanh nói: "Đúng."

Vân Trung Hạc nói: "Ngài rất để ý chuyện này sao?"

"Phi thường để ý." Ninh Thanh nói: "Nếu như chính là ngươi làm, hoàn toàn không thua gì bảy bước thành thơ, vậy chứng minh ngươi chính là một thiên tài. Mà mỗi một thiên tài thi từ đều là trời ban, phi thường quý giá. Nếu như không phải ngươi làm, hết thảy chỉ là sớm thiết kế, có người đo thân ta mà làm, vậy ngươi không đáng giá."

Vân Trung Hạc nói: "Thế nhưng ta cứu được tính mệnh ngài là thật."

Ninh Thanh nói: "Mệnh của ta cũng không đáng tiền."

Vãi!

Vân Trung Hạc nói: "Trong lòng ngài đã chôn gai, coi như ta nói bài thơ này là ta làm, ngài cũng cảm thấy ta đang nói láo. Bởi vì ta nói láo đã thành tính, mười câu trong lời nói ngược lại là có bảy, tám câu là giả."

"Đúng." Ninh Thanh nói: "Có mấy lời xem như giả, ta cũng nguyện ý biến thành thật. Mà có mấy lời dù ngươi nói thật ra, ta cũng cảm thấy đó là giả."

Vân Trung Hạc nói: "Cho nên trong lòng ngài, ta là một thiên tài giả, ta chết không có gì đáng tiếc."

"Đúng." Ninh Thanh nói: "Hoặc là ngươi làm tiếp một bài thơ, chứng minh ngươi là một thiên tài, liền lấy. . ."

Ánh mắt Ninh Thanh tìm kiếm trong thư phòng, sau đó rơi vào bộ cổ cầm trên kệ kia.

Đây không phải là cổ cầm bình thường, mà là sắt, khoảng chừng 50 dây.

Ninh Thanh nói: "Ngươi dùng cổ cầm này làm một bài thơ, thời gian một nén nhang, so với bài « Thái A tiên sinh » kia càng phải ưu tú hơn, chứng minh ngươi là một thiên tài thi từ, thiên tài chết thì rất đáng tiếc."

Trong nháy mắt, trong đầu Vân Trung Hạc hiện ra một bài thơ.

Lý Thương Ẩn Đại Thần « Cẩm Sắt ».

Có thể nói, bài thơ này vừa ra, Cẩm Sắt trực tiếp làm người viết chết hết, bởi vì kiệt tác bất hủ vô tiền khoáng hậu.

Thơ kinh điển chân chính ngàn năm không gặp, vũ khí hạt nhân trong thi từ, cấp miểu sát.

Đủ oanh sát ngươi thành cặn bã.

Nhưng Vân Trung Hạc hất cằm lên, chậm rãi nói: "Ngài muốn ta làm thơ ta liền làm thơ, không thể coi khinh như vậy, trong đầu ta có một bài ngàn năm có một không hai, nhưng. . . Ta không làm. Trước ngài cảm thấy ta khinh bạc thi từ, giờ ta thì cảm thấy ngài khinh bạc ta."

Ninh Thanh nói: "Ngươi không làm, vậy chỉ có thể chứng minh tài hoa ngươi là giả. Bài « Thái A tiên sinh » vừa rồi cũng không phải tự ngươi làm, là tài tử bên cạnh Tỉnh Trung Nguyệt đã làm từ sớm, mà lại đo thân ta mà làm, ngươi là một chân văn mù, giả tài tử, ăn mày thật sự."

"Không quan trọng." Vân Trung Hạc nói: "Ninh Thanh đại nhân, ngài thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế đó."

Ninh Thanh nói: "Nếu không phải cái gì Văn Khúc tinh thiên tài, vậy không đáng tiền, cũng không đáng cho ta bảo hộ ngươi, sống chết của ngươi ta cũng mặc kệ, cùng lắm thì ngươi không trị cho ta, ta cũng không quan trọng, cùng lắm thì chết thôi."

Vân Trung Hạc nói: "Kỳ thật, coi như chứng minh ta là một thiên tài thi từ, ngài cũng sẽ không thay đổi báo cáo, đúng không?"

Ninh Thanh nói: "Đương nhiên, ta đã không có gì cả, duy nhất có chính là danh dự, ta sẽ không hủy nó đi, cận kề cái chết cũng sẽ không."

Vân Trung Hạc nói: "Kỳ thật, ngài căn bản không quan tâm là người nào sai sử Ninh Thước hãm hại ngài, bởi vì nàng chỉ hạ độc ngài, nguy hại tính mạng của ngài, mà ngài lại không quan tâm tính mệnh của mình, bởi vì đối phương không thương hại danh dự của ngài, đúng không?"

"Đúng." Ninh Thanh nói.

Vân Trung Hạc nói: "Thật sự là buồn cười à, địch nhân của ta trăm phương ngàn kế làm hết thảy, thậm chí để Ninh Thước hạ độc ngài, chính là vì để trong báo cáo ngài gây bất lợi cho Liệt Phong thành, để chư hầu chế tài Liệt Phong cốc. Nhưng mà bọn hắn kỳ thật không cần làm gì cả, báo cáo của ngài đã muốn đưa Liệt Phong thành vào chỗ chết rồi."

Ninh Thanh nói: "Ta không phải cố ý muốn nhằm vào ai, báo cáo của ta tuyệt đối công bằng công chính, phù hợp chân tướng. Danh dự của ta, không thể khinh nhờn."

Vân Trung Hạc nói: "Ninh Thanh đại nhân, ngài cận kề cái chết cũng sẽ không thay đổi lập trường, mặc kệ ta làm cái gì, ngài cũng sẽ không thay đổi báo cáo đúng không?"

"Đúng." Ninh Thanh nói: "Chỉ cần thời gian vừa đến, ta liền đệ trình bản báo cáo này lên, hô hào chư hầu nghiêm khắc chế tài Liệt Phong cốc. Về phần sẽ tổn thương ai, hủy diệt ai? Ta không quan tâm!"

Vân Trung Hạc nói: "Ngài nói ngài muốn cứu vớt vận mệnh của ta, ngài nếu không sửa chữa phần báo cáo này, làm thế nào cứu vớt vận mệnh ta?"

Ninh Thanh nói: "Nếu như ngươi thật sự có tài hoa, ta nguyện ý thu lưu ngươi. Chúng ta sẽ là một đám người phi thường thanh thuý."

Vân Trung Hạc nói: "Nói cách khác, chỉ cần ta lấy sắt làm đề, làm tiếp một bài thi từ ưu tú, ngài sẽ bảo hộ ta, để cho ta đi theo bên cạnh ngài?"

"Đúng." Ninh Thanh nói.

Vân Trung Hạc nói: "Thật có lỗi, không cần, không được."

Ninh Thanh nhăn đại mi nói: "Tại sao?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta. . . Càng yêu Tỉnh Trung Nguyệt."

Ninh Thanh nói: "Vì sao?"

Vân Trung Hạc nói: "Bởi vì nàng tuổi trẻ ngoan độc, thường xuyên mắng ta, ngược đãi ta, động một chút lại muốn đánh ta, còn luôn luôn uy hiếp muốn giết chết ta."

Ninh Thanh kinh ngạc, nhìn Vân Trung Hạc thật lâu, nói: "Chà đạp ngươi, loại chuyện đánh người này, kỳ thật. . . Ta cũng có thể."

. . .

Chú thích: Ân công mắng ta trăm ngàn lần, ta đợi ân công như cha mẹ. Chư vị áo cơm phụ mẫu, thưởng bánh ngọt mấy tấm phiếu đề cử đi.

Khen thưởng không miễn cưỡng, tùy tâm tùy ý.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch