Chương 114: Tình cảm và lửa giận! Mặt trăng của ta (1)
"Ninh Thanh đại nhân, ta nói thật với ngươi." Vân Trung Hạc nói.
"Ừm." Ninh Thanh phát ra giọng mũi.
Vân Trung Hạc nói: "Bài « Cẩm Sắt » này là ta chép lại đấy, căn bản không phải chính ta viết."
Ninh Thanh run lên nói: "Ngươi đừng nói nữa, ta biết sai, ngày đó không nên mỉa mai ngươi."
Loại thơ ngàn năm không gặp này đi đâu chép lại chứ?
Loại thơ này mặc kệ xuất hiện ở nơi nào, rất nhanh có thể dương danh toàn bộ thiên hạ.
Mà đây là vài ngày trước Ninh Thanh ra đề mục, căn bản không có thời gian để chép lại.
Ai, đầu năm nay nói thật lại không có người tin tưởng.
Ninh Thanh cứ như vậy ôm eo Vân Trung Hạc, áp sát vào lưng của hắn.
Nàng thậm chí không biết tại sao mình lại thất thố như vậy?
Bởi vì cô độc?
Đúng, nàng quá cô độc.
Mà hai người thân cận nhất bên cạnh lần lượt phản bội nàng.
Bởi vì tâm động.
Cũng có.
Trước đó một tên ăn mày Vân Ngạo Thiên vừa già vừa xấu, biến thành một mỹ nam tử yêu nghiệt họa thủy, đối với tâm linh nữ nhân đã trùng kích quá lớn.
Huống hồ Ninh Thanh nàng cũng không phải chân chính Thánh Nữ, nàng cũng có thất tình lục dục, chỉ là tận lực áp chế vài chục năm qua mà thôi.
Bởi vì bài « Cẩm Sắt » này.
Đúng!
Cả đời nàng truy đuổi thi từ, tìm kiếm loại thi từ có thể chạm đến linh hồn kia, nhưng trên cơ bản không tìm ra được.
Mà bài thơ này, phảng phất muốn đào lòng người, nhất là một câu cuối cùng, làm cho toàn thân người ta tê dại từng đợt, như một con rắn độc chui vào trái tim.
Nội tâm Ninh Thanh phảng phất một đống thuốc nổ, đã sớm nổi lên vô số năng lượng.
Chỉ thiếu một cây diêm nhóm lửa.
Mà bây giờ, bài thơ ngàn năm có một không hai này đã trở thành cây diêm kia.
"Ngươi không phải am hiểu lừa tiền lừa sắc sao? Ta muốn nhìn xem ngươi lừa gạt người ta như thế nào." Ninh Thanh run rẩy nói ra.
Sau đó, nàng đi đến trước mặt Vân Trung Hạc, hơi nhắm mắt lại, ngẩng gương mặt xinh đẹp của mình lên.
. . .
Sau nửa canh giờ.
"Ngạo Thiên, ngươi đừng trở lại bên cạnh Tỉnh Trung Nguyệt nữa, chúng ta tìm một chỗ ẩn cư đi, sinh sống cao sơn lưu thủy, được không?" Ninh Thanh lười biếng dựa sát vào ngực Vân Trung Hạc, dịu dàng nói: "Ta mặc dù lớn hơn ngươi không ít, nhưng ta sẽ cố gắng để mình luôn đẹp, thật ta không lừa ngươi."
Vân Trung Hạc không trả lời.
"Ngạo Thiên, thời gian đó sẽ rất đẹp. Chúng ta mỗi ngày đánh đàn, làm thơ, hôn, làm điệu."
"Lúc nhàn rỗi, có thể sinh một đám hài tử, cả đời không buồn không lo."
"Ngươi không cần trở lại bên cạnh Tỉnh Trung Nguyệt, nàng quá cay nghiệt ngoan độc, mà hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Liệt Phong thành nhất định diệt vong."
"Tỉnh Trung Nguyệt có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho."
Vân Trung Hạc tiếp tục trầm mặc. Sắc mặt Ninh Thanh lập tức khó coi lên.
Sau đó, khẩu khí nàng trở nên cường ngạnh: "Vân Ngạo Thiên, ngươi nhất định phải lựa chọn, lựa chọn ta, ruồng bỏ Tỉnh Trung Nguyệt. Như vậy ngày mai trên báo cáo, ta có thể giúp đỡ Liệt Phong thành, vạch trần âm mưu Thu Thủy thành và Tẩy Ngọc thành. Nếu không báo cáo ngày mai, ta vẫn như cũ viết chết Liệt Phong thành!"
Sau khi nói xong, Ninh Thanh lẳng lặng chờ đợi Vân Trung Hạc trả lời.
"Nhất định phải lựa chọn sao?" Vân Trung Hạc hỏi.
Ninh Thanh nói: "Nhất định, có nàng không có ta, có ta không có nàng."
"Thật xin lỗi, không được!" Vân Trung Hạc trực tiếp nói.
Thân thể mềm mại Ninh Thanh run lên, trong nháy mắt trở nên băng lãnh.
"Vì sao? Vì Tỉnh Trung Nguyệt trẻ hơn ta, đẹp hơn ta, càng có quyền thế hơn ta?" Âm thanh Ninh Thanh lạnh lùng nói.
Vân Trung Hạc nói: "Bởi vì nàng là sứ mệnh của ta."
Lời này vừa ra, Ninh Thanh lập tức nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
"Ngươi có ý gì? Ngươi không muốn ruồng bỏ Tỉnh Trung Nguyệt phải không?" Ninh Thanh la lên nói: "Ngươi nam nhân hèn hạ vô sỉ này, ngươi nam nhân dơ bẩn không chịu nổi này, sau khi lừa thể xác tinh thần ta, cứ như vậy vô tình rời đi, ngươi sẽ gặp báo ứng."
Sau đó Ninh Thanh cười lạnh nói: "Không quan trọng, không quan trọng! Vừa rồi cái gọi là ẩn cư với ngươi ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, ta làm sao lại coi trọng mặt hàng như ngươi, ta coi như lúc tướng công chơi gái mà thôi, nói đến ta còn chiếm tiện nghi. Lăn, ngươi cút ra ngoài cho ta, ngươi chính là một kẻ hạ lưu."
Vân Trung Hạc đứng lên nói: "Ta đã sớm nói với ngươi, nghề nghiệp của ta chính là lừa tiền lừa sắc. Nhưng ngươi rất xinh đẹp, quá đáng yêu, quá cô độc, quá kiêu ngạo, quá đáng thương, cho nên ta chỉ lừa gạt một nửa. Ta vốn trước tiên có thể lừa gạt ngươi, chờ ngươi giao ra báo cáo sau lại vụng trộm rời đi, nhưng ta không muốn làm như vậy."
"Lăn, ta không cần ngươi thương hại, ngươi cút cho ta. Ngươi thứ dơ bẩn thấp hèn này, lăn ra phòng của ta, lăn ra pháo đài của ta. . ." Ninh Thanh giận dữ cự tuyệt.
Vân Trung Hạc lại một lần nữa rời đi, dù lúc này rời pháo đài có thể nguy hiểm sinh mệnh.
Quả phụ Ninh Thanh lại đuổi theo, run rẩy nói: "Hỗn đản ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi đi ra cánh cửa này, vĩnh viễn không gặp lại ta."
Vân Trung Hạc tiếp tục đi ra ngoài.
Ninh Thanh đè ép cuống họng, cuồng loạn khàn khàn nói: "Ngươi cũng đừng hòng đạt được, báo cáo của ta sẽ không đổi, ta ngược lại muốn viết tội ác Liệt Phong thành ngập trời, ta nhất định làm cho liên minh chư hầu chế tài Liệt Phong thành, ta muốn nhiệm vụ ngươi phải thất bại, để nàng giết ngươi. Ta nhất định khiến ngươi và Tỉnh Trung Nguyệt chôn cùng một chỗ."
"Ngươi cứ tự nhiên." Lúc này Vân Trung Hạc không dừng bước lại nữa, đi thẳng ra cửa, không quay đầu lại. Hiện tại đi ra ngoài thực sẽ nguy hiểm tính mạng, nhưng hắn không muốn mở miệng cầu khẩn.
Quả phụ Ninh Thanh sụp ngã xuống đất, khóc đến thở không ra hơi.
"Ngươi thứ hèn hạ vô sỉ này, ta hận ngươi!"
. . .
Lúc nửa đêm.
Hắn bị đuổi ra, vẫn ăn mặc nữ tử. Vân Trung Hạc mới vừa đi ra pháo đài lập tức bị người để mắt tới.
Lúc này, hắn chỉ cần đi ra phòng Ninh Thanh, sẽ bị người theo dõi.
Một tên.
Hai tên.
Ba tên.
Bốn tên.
Năm tên ...
Hiển nhiên, đây đều là người Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc, còn có người Thu Thủy thành.
Ngay từ đầu đám người này còn cẩn thận, lúc đã cách xa pháo đài, bọn chúng nhao nhao rút đao ra.
"Nam Chu đế quốc Hư Nguyệt Dạ tiểu thư sao? Vừa rồi ba lão ma ma kia kiểm tra không đủ cẩn thận, hay là để mấy huynh đệ chúng ta hảo hảo kiểm tra rõ ràng đi."
Năm tên võ sĩ này nhao nhao lên ngựa, sau đó vây quanh Vân Trung Hạc.
"Đừng thẹn thùng, Hư Nguyệt Dạ tiểu thư đến từ Nam Chu đế quốc, để chúng ta nhìn xem rõ ràng, rốt cuộc ngươi có phải là nam nhân hay không? Mà dù là nam nhân, đẹp như thế này cũng không quan trọng."
Một tên võ sĩ cầm đầu cười gằn, mở ra ma trảo, thôi động chiến mã, lao đến phía Vân Trung Hạc.
Trong tay Vân Trung Hạc nắm chặt ám khí đặc chế, là Bạo Vũ Lê Hoa Châm lấy được từ chỗ Ninh Thanh.