Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 121: Rung động tuyệt luân! Hương huyết văng khắp nơi (2)

Chương 121: Rung động tuyệt luân! Hương huyết văng khắp nơi (2)
Ta mặc dù tâm đầu ý hợp với Thu Thủy thành, lại không chút nào thiên vị, trực tiếp thừa nhận bản báo cáo điều tra này, mà lại đề nghị liên minh Chư Hầu chế tài Thu Thủy thành, có thể tính là thiết diện vô tư. Thủ hạ của ngươi khinh bạc Ninh Thanh đại nhân, chuyện này tính thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bao che thủ hạ của ngươi sao?"

Lời này vừa ra, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tỉnh Trung Nguyệt.

Nếu như vừa rồi, Tỉnh Trung Nguyệt còn có thể rút kiếm tứ phương, phóng khoáng tỏ thái độ, Vân Ngạo Thiên này ta bảo hộ, cùng lắm thì một trận chiến.

Nhưng hiện tại!

Báo cáo Ninh Thanh hoàn toàn có lợi cho Liệt Phong cốc, mà Chư Hầu liên minh cũng hoàn toàn thừa nhận tính uy quyền phần báo cáo này, Liệt Phong cốc chẳng những vô tội, hơn nữa còn được bồi thường, Thu Thủy thành ngược lại phải bị chế tài.

Lúc này nếu Tỉnh Trung Nguyệt thiên vị Vân Trung Hạc, đây chẳng phải là không để ý sự công chính và quyền uy liên minh Chư Hầu sao?

Ánh mắt Tỉnh Trung Nguyệt nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Vân Ngạo Thiên, ngươi rốt cuộc có khinh bạc Ninh Thanh đại nhân hay không?"

Kỳ thật câu nói này nàng không nên hỏi. Ý của ngươi là nói Ninh Thanh đại nhân nói láo?

Ninh Thanh đại nhân công chính vô tư, làm sao có thể nói láo? Nếu như nàng nói láo, liền chứng minh nhân phẩm đạo đức nàng có vấn đề. Một người nhân phẩm đạo đức có vấn đề, vậy báo cáo điều tra của nàng có phải không công chính hay không?

Vấn đề này vừa ra.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vân Trung Hạc. Ninh Thanh cũng lần thứ nhất đưa ánh mắt về phía hắn.

Vân Trung Hạc nhìn thoáng qua Ninh Thanh, lại liếc mắt nhìn Tỉnh Trung Nguyệt, sau đó gật đầu nói: "Đúng, ta khinh bạc Ninh Thanh."

Người thông minh lúc này hẳn là phủ định hoàn toàn.

Nhưng Vân Trung Hạc là một người điên, hắn tuyệt đối không sợ, không muốn phủ nhận.

Hắn lại một lần nữa gật đầu nói: "Ta thừa dịp lúc chữa bệnh cho Ninh Thanh đại nhân, lấy tay khinh bạc nàng."

Toàn trường xôn xao, lòng đầy căm phẫn, chỉ vào Vân Trung Hạc gầm thét.

"Bắt hắn lại, bắt hắn lại."

"Phiến hắn."

"Giết chết hắn."

Hỗn đản, ngươi một tên ăn mày trung niên hèn mọn dám khinh bạc nữ thần chúng ta?

"Thừa nhận thì tốt." Mạc Thu nghiêm túc nói: "Ninh Thanh đại nhân, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi."

Gương mặt Ninh Thanh run nhè nhẹ, hai tay cũng run nhè nhẹ.

Nàng. . . Nàng thật không biết sự tình sẽ phát triển đến mức này, nàng thật có chút hối hận.

Ánh mắt Mạc Thu lại nhìn Tỉnh Trung Nguyệt, nói: "Tỉnh Hầu, thủ hạ của ngươi Vân Ngạo Thiên lấy tay khinh bạc Ninh Thanh đại nhân. Mà Ninh Thanh đại nhân là ai? Nàng là Thánh Nữ liên minh chư hầu chúng ta, thuần khiết không thể xâm phạm. Cho nên để Vân Ngạo Thiên phải lưu lại một cánh tay, coi như bồi tội, không quá phận chứ."

Không quá phận, không quá phận.

Tất cả mọi người ở đây đều gật đầu.

Không quá phận chút nào, Ninh Thanh đại nhân băng thanh ngọc khiết, địa vị cao thượng. Mà Vân Ngạo Thiên chỉ là một tên ăn mày lưu manh không có ý nghĩa, hắn dám can đảm khinh bạc Ninh Thanh đại nhân, đâu chỉ đoạn một cánh tay, đơn giản phải cắt cổ hắn.

Đoạn một cánh tay?

Nhất thời, sắc mặt Ninh Thanh trắng bệch, nội tâm sóng gió, muốn đi ra ngăn cản, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Mạc Thu nói: "Tỉnh Hầu, Vân Ngạo Thiên này là người của ngươi. Người ngươi phạm sai lầm, lẽ ra phải do ngươi trừng phạt, chúng ta không thể bao biện làm thay. Cho nên cánh tay của hắn, phải do ngươi chém đứt."

"Chém chém chém!"

"Chém đứt tay bẩn thỉu của hắn."

Khuôn mặt tuyệt mỹ Tỉnh Trung Nguyệt ngưng tụ sát khí.

Mạc Thu lạnh nhạt nói: "Tỉnh Hầu, liên minh chư hầu chúng ta công chính vô tư như vậy. Ngươi cũng là một thành viên liên minh chư hầu Vô Chủ chi địa, hẳn là ngươi muốn chà đạp luật pháp uy nghiêm liên minh sao? Thủ hạ ngươi người khinh bạc Ninh Thanh đại nhân, chẳng lẽ không bị trừng phạt sao?"

Ánh mắt Tỉnh Trung Nguyệt nhìn về phía Ninh Thanh, chậm rãi hỏi: "Ninh Thanh, đây cũng là ý muốn của ngươi sao?"

Quả phụ Ninh Thanh vốn không muốn Vân Trung Hạc cụt tay, muốn ra tay ngăn cản, nhưng . . . Hiện tại nàng lại không muốn ngăn trở nữa.

Bởi vì nàng muốn thấy một màn vô tình của Tỉnh Trung Nguyệt.

Trong phần báo cáo này sở dĩ có lợi cho Liệt Phong thành, Tỉnh thị gia tộc không bị chế tài, hoàn toàn là công lao Vân Ngạo Thiên.

Hiện tại Tỉnh Trung Nguyệt nếu không chặt tay Vân Ngạo Thiên, chính là xem thường uy nghiêm liên minh Chư Hầu, chính là chà đạp trật tự.

Nhưng nếu nàng chặt tay Vân Ngạo Thiên, đó chính là lương bạc vô tình, chính là có mới nới cũ.

Ta chính là muốn Vân Ngạo Thiên ngươi nhìn xem, ngươi trung thành qùy liếm Tỉnh Trung Nguyệt, là kẻ vô tình bực nào? Chính là mắt ngươi bị mù.

"Tỉnh Hầu, ngươi thật muốn triệt để chà đạp uy nghiêm liên minh chư hầu sao?"

Tất cả áp lực, toàn bộ ngưng tụ về phía Tỉnh Trung Nguyệt.

Nàng chậm rãi rút ra một tế kiếm.

Kiếm này, hẹp như lá liễu, mỏng như cánh ve.

Sau đó, nàng chậm rãi đi tới trước mặt Vân Trung Hạc.

"Ngạo Thiên, mọi thứ đều có quy củ, đã làm sai chuyện, sẽ phải bị trừng phạt." Tỉnh Trung Nguyệt chậm rãi nói.

Vân Trung Hạc gật đầu, gương mặt hơi run rẩy nói: "Được, ta hiểu."

Trái tim đám người đập nhanh hơn.

Một màn đặc sắc không gì sánh được sắp diễn ra.

Tỉnh Trung Nguyệt muốn chém đứt cánh tay công thần Vân Ngạo Thiên.

Là chủ quân, nàng quả nhiên là lương bạc vô tình à.

"Chư vị nhìn kỹ, Ninh Thanh ngươi cũng nhìn kỹ." Tỉnh Trung Nguyệt chậm rãi nói.

Vân Trung Hạc cũng nhìn chằm chằm Tỉnh Trung Nguyệt không nhúc nhích, một lát sau thậm chí nhắm mắt lại.

Hắn có thể ứng đối cục diện trước mắt, nhưng hắn đang muốn nhìn xem, một kiếm Tỉnh Trung Nguyệt này có thể chặt xuống hay không.

Ta ngược lại thật muốn xem, Ninh Thanh có thể nửa đường hô ngừng hay không?

Tỉnh Trung Nguyệt giơ tế kiếm trong tay lên.

Ánh mắt mọi người, đều ngưng tụ ở trên kiếm của nàng.

Chặt đi! Chặt đi!

Chém đứt tay Vân Trung Hạc đi.

Một trận kiếm quang lấp lóe.

"Phốc xuy!"

Tế kiếm Tỉnh Trung Nguyệt rơi xuống.

Kiếm của nàng bỗng nhiên đâm xuyên qua chính cánh tay tuyết ngọc của nàng.

Lập tức.

Hương huyết vẩy ra, văng thẳng lên mặt Vân Trung Hạc.

"Thủ hạ ta phạm sai lầm, ta là chủ quân thay thế bị trừng phạt, được chứ?" Tỉnh Trung Nguyệt lạnh giọng hỏi.

. . .

Chú thích: Ta quỳ liếm chẳng lẽ vô dụng sao? Chư vị ân công, nhớ phiếu đề cử cho ta nha! Ô ô.

Dg: Vkl lão tác.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch