Chương 137: Vân Ngạo Thiên ngươi thật độc! Khai chiến (2) " Vân Trung Hạc nói: "Vậy tích cách người này thế nào?"
Lãnh Bích nói: "Xảo trá, tham lam cực kỳ, có danh xưng Hấp Huyết Quỷ."
Vân Trung Hạc nói: "Ngoại trừ xảo trá tham lam, trên người có có tính mạo hiểm không?"
Lãnh Bích nói: "Đương nhiên, đời này của hắn yêu thích nhất mạo hiểm."
Vân Trung Hạc nói: "Hắn mở quán đánh bạc, vậy đổ thuật của hắn thế nào?"
Lãnh Bích nói: "Xuất thần nhập hóa, thậm chí hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chính là dựa vào đổ thuật thần kỳ."
Vân Trung Hạc nói: "Là như thế nào?"
Lãnh Bích nói: "Hắn từ nhỏ đã là thiếu gia ăn chơi, việc ác bất tận, lúc mười ba tuổi liền tai họa tiểu thiếp phụ thân, cho nên bị đuổi ra khỏi Vân thị gia tộc. Từ đó về sau hắn trà trộn tại quán đánh bạc, luyện thành đổ thuật thần kỳ. Đồng thời dựa vào đổ thuật thắng một cái quán đánh bạc, sau đó không ngừng khuếch trương, mở ra mười mấy quán, sinh ý càng lúc càng lớn, nuôi thủ hạ liều mạng cũng càng ngày càng nhiều, quyền thế càng lúc càng lớn. Lúc 35 tuổi hắn một lần nữa trở lại Vân thị gia tộc, 39 tuổi trở thành người sáng lập thương hội liên minh chư hầu."
Vậy đây là một giáo phụ cấp đại nhân vật à.
Vân Trung Hạc nói: "Hình dung đổ thuật của hắn thế nào?"
Lãnh Bích nói: "Đánh đâu thắng đó."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy đối với đổ thuật của mình, khẳng định hắn tự phụ tới cực điểm?"
"Đương nhiên, hắn đổ thuật tung hoành vô địch, là thần chỉ mà tất cả dân cờ bạc sùng bái." Lãnh Bích nói: "Mà người này tham lam và am hiểu phỏng đoán lòng người, cho nên trong trận đàm phán này, nhất định sẽ há mồm sư tử đối với bồi thường, là một đối thủ cực độ khó chơi."
Vân Trung Hạc nói: "Chủ quân, chúng ta có thể bồi thường cao nhất là bao nhiêu?"
Lãnh Bích nói: "Ngươi có thể kiếm lời bao nhiêu?"
Vân Trung Hạc nhếch miệng, trọn vẹn một hồi lâu nói: "Giả thiết ta có thể kiếm lời một triệu lượng?"
Hai tháng kiếm lời một triệu lượng? Nghe thật giống như là đang nằm mơ.
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nếu như lấy quân phí, lấy bổng lộc quan viên, tất cả kim khí phủ thành chủ, toàn bộ ngân khí, có thể thu đủ năm mươi vạn lượng."
Vân Trung Hạc nói: "Nói cách khác, chúng ta có thể bồi thường cao nhất là 1,5 triệu lượng?"
Tỉnh Trung Nguyệt gật đầu nói: "Đúng."
Con số này có chút khó, đối phương chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Bởi vì trận thảm án Bạch Ngân này chết gần hai ngàn người, mà ăn muối độc còn chết vài trăm người.
Thương nhân và quan viên liên minh chư hầu chết hơn một trăm người, thậm chí thương nhân ba đại quốc còn chết mấy chục người.
Bởi vì phong ba muối độc, toàn bộ thương nhân buôn muối liên minh bị trọng thương, thậm chí sinh ý tửu lâu cũng bị ảnh hưởng to lớn.
Bồi thường 1,5 triệu lượng là không đủ.
Cụ thể đối phương sẽ sử dụng công phu sư tử ngoạm cỡ nào, hoàn toàn không biết.
Vân Trung Hạc nói: "Tả Ngạn tiên sinh, căn cứ ngài hiểu rõ Vân Vạn Huyết, hắn sẽ mở miệng đòi bồi thường bao nhiêu?"
Tả Ngạn quân sư nói: "Rất cao, cực kỳ cao."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Cụ thể hắn mở miệng đòi bao nhiêu bồi thường, ngày mai sẽ biết."
. . .
Buổi chiều ngày kế tiếp!
Đoàn đàm phán đi tới bên ngoài Liệt Phong thành.
Bọn họ không vào thành, mà chiếm giữ tại trang viên nào đó cách Liệt Phong thành hai mươi dặm.
Trang viên này tên là Thanh Thủy biệt viện.
Lấy 1000 quân đội danh nghĩa thủ vệ, cùng một chỗ tiến vào chiếm giữ trang viên.
Cùng lúc đó, liên minh chư hầu tập kết 15,000 quân, cũng bắt đầu xuất phát tiến về phía Liệt Phong cốc.
Không hề nghi ngờ, chỉ cần đàm phán không thuận lợi, 15,000 quân này sẽ tùy thời tới gần, đồng thời tiến hành chiến tranh đe dọa Liệt phong cốc.
. . .
Sau khi tiến vào chiếm giữ Thanh Thủy biệt viện, ngày thứ hai đoàn đàm phán phát ra thông điệp với Liệt Phong thành, bắt đầu đàm phán.
Dưới 500 tên kỵ binh bảo vệ, hai người Tả Ngạn quân sư và Vân Trung Hạc tiến nhập Thanh Thủy biệt viện, sau lưng chỉ đi theo một tiểu thư biện tuấn tú.
Vân Vạn Huyết quả nhiên rất gian trá, gã đặt địa điểm đàm phán ở Thanh Thủy biệt viện, mà không phải ở trong Liệt Phong thành.
Hơn nữa còn mang đến 1000 quân lính, chính là muốn áp đảo khí thế Liệt Phong cốc, biến sân khách thành sân nhà.
Màn đêm buông xuống,
Song phương đàm phán, chính thức bắt đầu!
Chiến đấu sắp bắt đầu.
Vân Trung Hạc gặp được vị sáng lập thương hội liên minh Vân Vạn Huyết.
Khác với tưởng tượng, người thương nhân này không giống thương nhân, thư sinh không giống thư sinh, võ giả không giống võ giả.
Mũi ưng to lớn lộ ra phi thường đột ngột, mặt hẹp dài, hốc mắt rất sâu.
Rõ ràng khuôn mặt rất anh tuấn, lại có vẻ mấy phần hung ác.
"Tỉnh Trung Nguyệt phái hai người các ngươi đến đàm phán?" Vân Vạn Huyết kinh ngạc hỏi.
Hai bên bàn đàm phán, bên Vân Vạn Huyết ròng rã mười mấy người, mà Liệt Phong cốc bên này cũng chỉ có hai người Tả Ngạn và Vân Trung Hạc, lộ ra lẻ loi trơ trọi như vậy.
Lần này khí thế càng thêm bị trấn áp.
Đoàn đàm phán liên minh kinh ngạc, Tỉnh Trung Nguyệt đã cam chịu sao?
Thậm chí ngay cả ra dáng đoàn đàm phán cũng phái không ra?
Xem ra Liệt Phong cốc lần nay nhất định xong đời rồi.
"Không cần nói chuyện." Vân Vạn Huyết hất cằm lên, lấy ra một tờ đơn, đưa qua nói: "Lấy về, để Tỉnh Trung Nguyệt ký tên đi. Nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Vân Trung Hạc nhận lấy xem xét, lập tức đôi mắt mở to, không dám tin nhìn số lượng phía trên.
Dù trước đó nghi ngờ vị đại lão Vân Vạn Huyết này sẽ công phu sư tử ngoạm, nhưng cái này cũng quá. . . Khoa trương.
Năm triệu lượng!
Đối phương lại muốn để Liệt Phong cốc bồi thường năm triệu lượng?
Đây. . . Đây là sắp điên à.
Tỉnh Trung Nguyệt bại gia nương môn này, hiện tại ngay cả 500.000 lượng cũng không bỏ ra nổi, ngươi muốn nàng xuất ra năm triệu lượng?
Vân Trung Hạc lập tức muốn cười to.
"Chờ một chút, ngươi gọi Vân Ngạo Thiên?" Vân Vạn Huyết bỗng nhiên nói, ánh mắt lập tức tràn ngập sát khí.
Điều này làm cho người ta nghĩ đến thân phận của gã, huynh trưởng trượng phu Ninh Thanh. Mười mấy năm qua gã thèm nhỏ dãi Ninh Thanh, coi là độc chiếm.
"Đúng, là ta." Vân Trung Hạc nói.
"Ngươi đi theo ta." Vân Vạn Huyết lạnh giọng nói, sau đó đi vào hậu viện vắng vẻ.
Vân Trung Hạc hơi do dự một lát, rồi đi theo.
Một giây sau, một thanh chiến đao sắc bén nằm ngang trên cổ Vân Trung Hạc.
"Ngươi đã ngủ với Ninh Thanh tức đệ ta, đúng không?" Vân Vạn Huyết tràn ngập sát khí hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, thế nào? Còn không chỉ một lần, hương vị thật tốt."
Lời còn chưa dứt.
Một đao Vân Vạn Huyết bỗng nhiên phách trảm xuống hạ bộ Vân Trung Hạc.
. . .
Chú thích: Tâm tình sa sút đến cực hạn, các ân công, ném mấy tấm phiếu đề cử ủng hộ ta đi, thực tình xin mà!