Đương nhiên, nếu như tháng sau rút không đúng bệnh nhân tâm thần mà mình muốn, thì nên làm gì?
Vậy chỉ có thể ngoan ngoãn đàm phán, đàm phán được một triệu tám trăm ngàn lượng chính là thắng lợi.
Nhưng như thế, Vân Trung Hạc sẽ ném đi mặt mũi ở trước mặt Tỉnh Trung Nguyệt.
Bất quá Vân Trung Hạc phát hiện, những tên bệnh nhân tâm thần thiên tài này vẫn vô cùng thân cận, bình thường hắn cần thiên phú gì, sẽ có bệnh nhân tâm thần đó gia thân.
"Chủ quân, cho ta bảy ngày." Vân Trung Hạc nói: "Trong bảy ngày này, mặc kệ Chư Hầu liên minh bức bách thế nào, ngài cũng không cần để ý tới, trực tiếp gián đoạn đàm phán, ngó lơ bọn họ."
"Bảy ngày?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Đúng, bảy ngày."
Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Tốt, ta sẽ cho ngươi bảy ngày!"
Vân Trung Hạc nói: "Bảy ngày sau, ta nhất định cho ngài một kỳ tích."
Bởi vì chỉ còn bảy ngày thì tháng này sẽ kết thúc, mới có thể đổi một bệnh nhân tâm thần khác gia thân.
Vân Trung Hạc đã hỏi rất nhiều lần, số 27 Quỷ Nương có thể xuống sớm hay không, để đổi một bệnh nhân tâm thần khác. Kết quả không được, nhất định phải chờ đến chu kỳ kết thúc.
. . .
Ngày kế tiếp, đoàn đàm phán gởi đến Tỉnh Trung Nguyệt thông điệp, mãnh liệt yêu cầu Tỉnh Trung Nguyệt thay người, nếu không trực tiếp bỏ dở đàm phán.
Tỉnh Trung Nguyệt cũng vô cùng cường ngạnh, tuyệt đối không thay người, chỉ dùng Tả Ngạn và Vân Trung Hạc.
Sau đó, đoàn đàm phán lại phát tới công hàm, yêu cầu Tả Ngạn tham dự đàm phán, khai trừ Vân Ngạo Thiên ra khỏi đoàn đàm phán.
Tỉnh Trung Nguyệt vẫn như cũ cường ngạnh: Vân Ngạo Thiên tuyệt đối không đổi.
Đoàn đàm phán thẹn quá hoá giận, lập tức có người mang tin tức từ Thanh Thủy biệt viện rong ruổi đi.
Mấy ngày sau, lại một tin tức xấu truyền đến.
15,000 đại quân liên quân chính thức xuất phát, không ngừng tới gần lãnh địa Liệt Phong cốc.
Mà liên minh chư hầu không ngừng canh chừng, Liệt Phong cốc đã vô lực khống chế cục diện ruộng muối Bạch Ngân và Lan Điền, Chư Hầu liên minh cần phải điều động đại quân tiến vào hai lãnh địa này, duy trì trật tự, bảo hộ điều tra và tiến hành cứu trợ, miễn cho nhân số tử thương tăng lên nhiều.
Nhưng Liệt Phong cốc rõ ràng đã phái ra rất nhiều nhân lực vật lực đi tìm cách cứu viện
Lập tức, Tỉnh Trung Nguyệt lại một lần nữa tiếp nhận áp lực cực lớn.
Thế là, Tả Ngạn và Vân Trung Hạc lại một lần nữa ra Liệt Phong thành, tiến về Thanh Thủy biệt viện đàm phán.
Vân Vạn Huyết vẫn như cũ đưa qua một trang giấy, nói: "Ký đi!"
Tả Ngạn lấy tới xem xét, vẫn như cũ là năm triệu lượng bồi thường.
Vân Trung Hạc cũng từ trong ngực móc ra một phần khế ước đưa tới nói: "Ký đi."
Vân Vạn Huyết lấy tới xem xét, phía trên lại viết một triệu lượng bạc bồi thường.
Lập tức gã nổi giận, xé nát.
Sau đó bỗng nhiên một chưởng bổ tới Vân Trung Hạc.
Một cỗ cương phong cường đại đánh tới, Vân Trung Hạc trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể nào hô hấp, thậm chí muốn triệt để bất tỉnh.
"Ọe. . ." Vân Trung Hạc phun một ngụm máu tươi.
Cực kỳ thống khổ.
Nhưng chỉ một giây sau, tất cả thống khổ biến mất vô tung vô ảnh.
Bởi vì bàn tay Tả Ngạn quân sư áp sau lưng Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc cảm thấy ấm áp, cỗ lực lượng cường đại tập kích trước ngực cũng triệt để tiêu tán.
"Khụ khụ khụ. . ." Tả Ngạn phát ra từng đợt ho khan, sau đó buông lỏng lưng Vân Trung Hạc ra.
"Vân hội trưởng, chớ có mất thể diện." Tả Ngạn quân sư nói, sau đó bàn tay lão vỗ nhè nhẹ trên bàn, lập tức lưu lại thật sâu năm ngón tay.
Lão đầu này, võ công lại cao như thế.
Ngươi, không phải thư sinh sao?
So với Vân Trung Hạc còn muốn yếu đuối hơn.
Vân Vạn Huyết chậm rãi nói: "Xem ra đúng là không cần nói chuyện, thôi thôi đi!"
Lúc này viện trưởng Chúc Thiên Phóng đức cao vọng trọng đi ra, nói: "Ta vốn là người làm chứng cho các ngươi đàm phán, hiện tại xem ra không cần nữa rồi, vậy cáo từ."
Vân Vạn Huyết nói: "Đưa sứ giả về Chư Hầu liên minh, nói không cần đàm phán, để đại quân trực tiếp tiến vào chiếm giữ Bạch Ngân lĩnh và Lan Điền lĩnh đi. Trên bàn đàm phán không có được đồ vật, vậy để đao kiếm đạt được."
"Đúng!" Mấy người mang tin tức rời đi.
"Chúng ta cũng trở về thôi." Vân Vạn Huyết nói: "Chờ đánh xong bàn lại, đến lúc đó cũng không phải là hai ba trăm vạn có thể giải quyết."
Sau đó, gã mang theo sứ đoàn muốn rời khỏi Thanh Thủy biệt viện, triệt để bỏ dở đàm phán.
Lần này không phải cố làm ra vẻ, mà là làm thật.
Sau đó đại quân liên minh thật sẽ lấy danh nghĩa tiếp quản trật tự cứu vớt thương binh, tiến vào Bạch Ngân lĩnh.
Một khi để quân đội liên minh vào Bạch Ngân lĩnh, muốn bọn chúng rời đi càng khó khăn, hậu quả khó mà lường được.
"Chờ một chút!" Tả Ngạn quân sư nói.
Vân Vạn Huyết ngừng lại.
Tả Ngạn quân sư nói: "Vân Vạn Huyết đại nhân, xin mời lưu lại một đêm, giữa trưa mai Liệt Phong cốc ta nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo."
Vân Vạn Huyết nói: "Vậy chúng ta lưu lại một đêm, giữa trưa mai chờ tin tức các ngươi."
Tả Ngạn quân sư nói: "Ngày mai gặp."
. . .
Trên đường trở về phủ thành chủ, Vân Trung Hạc nhịn không được hỏi: "Tả lão, võ công ngài cao như vậy, võ công chủ quân là theo chân ngài học sao?"
Tả Ngạn nói: "Lúc nàng còn nhỏ, võ công là do ta và Tỉnh Ách chủ quân dạy. 12 tuổi tốt nghiệp Đại Tây thư viện, nàng liền đi Bạch Vân thành tập võ."
Vân Trung Hạc nói: "Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành?"
Tả Ngạn nói: "Người ngươi nói ta chưa từng nghe qua, Bạch Vân thành chủ họ Bạch, tên là Bạch Cổ."
Vân Trung Hạc nói: "Hắn cũng là chư hầu Vô Chủ chi địa, sao chưa nghe nói qua?"
Tả Ngạn nói: "Hắn không phải chư hầu, mà là một Võ Đạo tông sư, một trong ngũ đại Tông Sư. Bạch Vân thành treo cô độc ngoài hải ngoại, không thuộc bất kỳ quốc gia nào, xem như một thế lực võ đạo siêu thoát."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy chủ quân học tại Bạch Vân thành rất lâu sao?"
Tả Ngạn nói: "Đúng, từ 12 tuổi đến 23 tuổi đều ở trong Bạch Vân thành."
Vân Trung Hạc nói: "Vậy so võ công ngài và chủ quân, ai cao ai thấp?"
Tả Ngạn nói: "Đương nhiên chủ quân cao hơn."
. . .
Mấy ngày nay không có đàm phán, nhưng Vân Trung Hạc vẫn luôn bề bộn nhiều việc, vì đại kế kiếm tiền mà bận rộn.
Cơ hồ mỗi ngày đều đọc con số tình báo trên trời, nhất là tin tức trọng đại Nam Chu đế quốc.
Không chỉ như vậy, mỗi ngày hắn còn chuẩn bị đủ loại vật liệu.
Hôm nay ban đêm, hắn lên giường đi ngủ sớm.
Bởi vì một tháng kỳ hạn đã đến, rốt cuộc có thể đổi một bệnh nhân tâm thần khác.
Ngày mai có thể ngăn cơn sóng dữ hay không, có thể tiêu diệt Vân Vạn Huyết hay không, để gã thua thổ huyết, phải xem buổi tối hôm nay.
Số 16, số 16, số 16.
Nếu như có thể ngẫu nhiên được số 16, như vậy hắn tất thắng Vân Vạn Huyết.
Nếu như có thể ngẫu nhiên được số 23 Da Vinci, vậy sẽ thắng tám thành.
Nếu như ngẫu nhiên đạt bệnh nhân tâm thần khác, trên cơ bản sẽ đầy rủi ro.
Vậy lần đàm phán này thất bại, liền ngoan ngoãn móc một triệu tám trăm ngàn lượng bạc ra.
Nếu vậy, Vân Trung Hạc ở trước mặt Tỉnh Trung Nguyệt cũng triệt để mất thể diện.
Số 16, số 16, số 16!
Trong âm thanh không ngừng cầu nguyện này, Vân Trung Hạc tiến nhập mộng đẹp.
Sau đó một màn quen thuộc xuất hiện.
Trong mộng cảnh lại phảng phất về tới bệnh viện tâm thần X.
Tất cả bệnh nhân tâm thần, ngồi trước mặt hắn, ngoại trừ số 01, 02, 03.
"Ai nha, người ta thật sự không nỡ rời đi đâu." Quỷ Nương dịu dàng nói: "Chúc mừng viện trưởng, trong thời gian một tháng này, ngài chỉ triệu hoán ta ba lần, một lần cuối thật đúng là có chút khó coi á."
Chỉ thấy Quỷ Nương như Sadako, chậm rãi về chỗ trống của nàng ngồi xuống.
Vân Trung Hạc nói: "Ngày mai đối với ta phi thường trọng yếu, ta rất cần số 16, có thể thương lượng một chút hay không, tháng sau để số 16 làm bạn ta đi?"
"Không được!" Tất cả bệnh nhân tâm thần nói: "Nhất định phải dựa theo quy củ, chùm sáng chiếu vào trên thân ai, tháng này ngài có thể triệu hoán chính là người đó.