Ninh An Hầu nói: "Rốt cuộc không cần trị liệu gì thêm?"
Vân Trung Hạc nói: "Trong thời gian ngắn, không cần."
Ninh An Hầu nghiêm nghị nói: "Người đâu, bắt hắn giam lại."
Một giây sau, mấy tên võ sĩ tiến lên, trực tiếp bắt Vân Trung Hạc lại, đem xuống mật thất dưới đất, toàn thân buộc chặt.
. . .
Tầng hầm này không lớn, thậm chí chưa được gọi là mật thất.
Toàn thân Vân Trung Hạc bị trói ở trên ghế.
"Tách tách!"
Một cái đồng hồ cát đặt ở trên mặt bàn, hạt cát không ngừng chảy xuống.
"Chờ hạt cát chảy cho tới khi nào xong, nếu như không có mệnh lệnh mới, cứ giết hắn." Quản gia Phủ hầu tước nói.
"Vâng!"
Sau đó, tên quản gia này rời đi.
Bốn tên võ sĩ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc.
Toàn bộ tầng hầm an tĩnh không gì sánh được, chỉ có âm thanh cát chảy rất nhỏ.
Đồng hồ cát này chính là mười hai canh giờ.
Sau mười hai canh giờ, không có mệnh lệnh mới chính là mệnh lệnh.
Dù sao giết một giang hồ thuật sĩ, đối với phủ hầu tước, so với nghiền chết một con kiến còn muốn đơn giản hơn.
Mười hai canh giờ, bệnh tình thế tử không chuyển biến tốt đẹp, liền giết Vân Trung Hạc.
. . .
Ninh An Hầu không đành lòng nhìn thảm trạng nhi tử, thống khổ thở dài một tiếng, liền rời An Ninh các.
Gã đã mấy ngày mấy đêm không ngủ.
Sau khi về phòng, phu nhân lập tức chào đón, run giọng hỏi: "Phu quân, thế nào? Giang hồ thuật sĩ kia có bản lĩnh gì không? Có thể cứu nhi tử chúng ta không?"
Ninh An Hầu nói: "Nào có bản lĩnh gì, dùng bình phong vây quanh không cho ai xem, không đến nửa nén hương công phu đã kết thúc, không thấy dùng thuốc gì, cũng không thi triển y thuật gì. Trên thế giới này nào chữa bệnh nhanh như vậy, huống chi đây là bệnh nan y hoa liễu. Đây chính là một giang hồ phiến tử, hơn nữa còn là một tên điên không thể tưởng tượng nổi."
Hầu tước phu nhân lập tức tuyệt vọng, nước mắt mãnh liệt chảy ra.
Con đáng thương của ta, đứa con số khổ của ta.
"Phu quân, nhi tử không có, An thị gia tộc cũng xong rồi, hoàng đế bệ hạ khẳng định sẽ mượn cơ hội trục xuất tước vị chúng ta."
Nước mắt Ninh An Hầu chảy xuống, run giọng nói: "Liệt tổ liệt tông, ta bất hiếu, trăm năm tước vị đến thế hệ ta, xem như gãy mất."
Hầu tước phu nhân khóc ròng nói: "Bệ hạ dựa vào cái gì đối xử chúng ta như vậy? Tổ tiên chúng ta vì đế quốc lập xuống công lao hãn mã. Nếu bàn về người thừa kế bất tài, thế tử Nộ Lãng Hầu ngu dại ngốc mập, hoàn toàn là đệ nhất phế vật đế quốc, vì sao hoàng thất còn nhiều lần hạ chỉ khích lệ? Vì sao không đoạt tước vị nhà bọn hắn?"
Ninh An Hầu cười lạnh nói: "Phu nhân của ta, ta và Nộ Lãng Hầu có thể so sánh sao? Hắn là quyền thần đế quốc, mấy vị hoàng tử còn nịnh bợ hắn. Con của hắn đừng nói chỉ là ngu dại ngốc mập, dù là phế vật đi ị không biết chùi đít, cũng có người khen hắn như trên trời."
Hầu tước phu nhân nói: "Vậy Ninh An hầu phủ chúng ta nhất định xong rồi sao?"
"Xong. . ." Ninh An Hầu nói: "Chờ Thiên nhi vừa chết, tước vị chúng ta sẽ xong. Hoặc là khâm sai đại thần vừa đến, tận mắt thấy Thiên nhi lây nhiễm hoa liễu, Ninh An hầu phủ chúng ta cũng xong. Đừng nói tước vị không gánh nổi, chỉ sợ chúng ta sẽ bị giam cả quãng đời còn lại. Hoàng đế bệ hạ bá đạo uy phong, nàng không phải không biết."
Đại chiến sắp đến, hoàng đế muốn chỉnh đốn tập tục, Ninh An Hầu là đối tượng tốt nhất giết gà dọa khỉ.
"Phu nhân của ta, ngươi còn không nhìn ra được sao? Trong phủ lòng người đã tản, không chỉ có người trộm cắp tài vật, còn có người lặng lẽ đầu phục những nhà khác, ta cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mà thôi."
"Phu nhân, Ninh An hầu phủ chúng ta xong rồi!"
Nói xong, vị Ninh An Hầu này lệ tuôn như suối.
Hai vợ chồng ôm nhau khóc rống, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng.
Mấy ngày mấy đêm vợ chồng không ngủ, khóc rống lát ngủ say, ngay cả y áo cũng không kịp cởi.
Không biết qua bao lâu.
Ninh An Hầu bỗng nhiên bị đánh thức, mơ mơ màng màng có người đang gọi gã.
"Hầu gia, Hầu gia, ngài đi qua nhìn một chút, thế tử hắn. . ."
Ninh An Hầu bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy.
Phu nhân đứng thẳng lên, run rẩy nói: "Thế tử hắn thế nào? Có phải hắn ...?"
Nội tâm Ninh An Hầu run lên, chẳng lẽ sắp nghênh đón tin dữ sao? Không phải nói còn hơn mười ngày sao?
Chẳng lẽ do giang hồ phiến tử Sở Lưu Hương kia trị liệu, nên mới chết?
Giết hắn, giết Sở Lưu Hương giang hồ phiến tử kia, chôn cùng con ta!
Con mắt Ninh An Hầu đỏ bừng, bỗng nhiên rút kiếm xông ra ngoài.
"Hầu gia, thế tử hắn vậy mà hạ sốt, trên người sinh mủ cũng đã ngừng lại, thối rữa vậy mà cũng tốt hơn nhiều, tất cả đại phu đều sợ ngây người."
Lời này vừa ra, Ninh An Hầu cũng sợ ngây người.
Phu nhân cũng sợ ngây người.
Sau đó, hai người liền xông ra ngoài, chụp lấy cánh tay quản gia nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì?"
"Bệnh tình thế tử rõ ràng chuyển biến tốt. . ."
Lập tức, Ninh An Hầu nhịn không được nữa, phóng về phía An Ninh các.
Phu nhân của gã cũng cầm váy đuổi theo.
. . .
Đi vào An Ninh các.
Ninh An Hầu không dám tin nhìn qua hết thảy.
Đầu tiên, nhi tử bảo bối bị sốt cao đã giảm.
Trước đó mấy ngày mấy đêm sốt cao, dùng loại thuốc nào cũng vô dụng, bây giờ lại lui, mà nhiệt độ cơ thể đã khôi phục bình thường.
Không chỉ như vậy.
Trước đó mủ nhọt thời thời khắc khắc đều chảy mủ đổ máu.
Bây giờ cũng tiêu xuống rất nhiều.
Nguyên bản không ngừng xuất hiện nhọt độc, chẳng những không tiếp tục xuất hiện, ngược lại giảm bớt một chút.
Đại phu cao tuổi kia run rẩy nói: "Hầu gia, Hầu gia, kỳ tích, kỳ tích à . . ."
Ninh An Hầu run rẩy nói: "Con ta đang chuyển biến tốt?"
Đại phu cao tuổi nói: "Nào chỉ chuyển biến tốt đẹp, quả thực là hiệu quả nhanh chóng, ta làm nghề y mấy chục năm chưa bao giờ thấy qua chuyện bực này. Vị Sở Lưu Hương tiên sinh kia quả thực là thần hồ kỳ kỹ à, quá thần kỳ."
Ninh An Hầu cuồng hỉ, lớn tiếng cao giọng nói: "Nhanh, nhanh, mau mời Sở Lưu Hương thần y tới đây."
"Không, không, không, ta tự mình đi mời, ta tự mình đi."
. . .
Chú thích: Chư vị đại nhân cũng xin mời thi triển thần kỹ, trị liệu đau đớn khó chịu trong nội tâm của ta, mấy tấm phiếu đề cử là được à, ân công!