Chương 153: Quá ngưu bức! Đơn giản đến biến thái (2)
Cam đoan giống như đúc, thậm chí so với nguyên tác còn muốn xuất sắc hơn.
Lúc ở Địa Cầu, đã không chỉ một lần xuất hiện qua chuyện như vậy. Danh hoạ được gã vẽ phỏng theo vậy mà trở thành hàng nhái, mà bức vẽ phỏng theo lại được cho rằng bút tích thực.
Theo một ý nghĩa nào đó, Da Vinci mới thật sự là hoạ sĩ thiên tài đệ nhất thế giới.
Trong mấy ngày sau, hắn vẽ phỏng chế ra bức họa này mấy bản giống nhau như đúc.
Sau đó tiến hành làm cũ tinh mật nhất.
Cuối cùng, mấy bức tranh phỏng chế theo « Thượng Kinh Trung Nguyên Đồ » được bán đi toàn bộ, mỗi một bức đều bí mật bán cho người khác nhau.
Một bức họa bán không đến một triệu lượng, vậy năm bức thì sao? Tám bức thì thế nào?
Đây cũng là nguyên nhân hắn nhờ Ninh An Hầu mời danh lưu toàn thành đến làm chứng, hiện tại tất cả mọi người biết bức « Thượng Kinh Trung Nguyên Đồ » này ở trong tay Sở Lưu Hương hắn.
Đến lúc đó hắn lại bí mật đi bán tranh, thiên y vô phùng.
Đương nhiên sẽ có người hỏi.
Vậy tại sao không trực tiếp vẽ phỏng theo ngân phiếu? Vậy không phải là càng thêm đơn giản sao?
Vân Trung Hạc xác thực đã nghĩ tới.
Nhưng về sau triệt để từ bỏ.
Đầu tiên, mệnh giá ngân phiếu thế giới này cũng không lớn, lớn nhất không cao hơn năm mươi lượng.
Vượt qua năm mươi lượng đều là hối phiếu, tương đương với sổ tiết kiệm. Mỗi một tờ đều co khẩu lệnh mật áp, chỉ có thể đi cố định tiền trang, mà lại do người đặc biệt mới có thể đem tới lĩnh bạc.
Tùy tiện một người, xuất ra một tấm ngân phiếu mấy ngàn lượng để tiêu?
Không thể nào!
Mà coi như năm mươi lượng ngân phiếu, cũng có số hiệu chuyên môn. Tùy tiện mấy tấm còn có khả năng tiêu xài, còn có thể từ tiền trang dẫn tới bạc. Ngươi lại dùng mấy ngàn tấm? Vậy hoàn toàn là tìm đường chết.
. . .
Sau khi Da Vinci gia thân, tốc độ vẽ nhanh kinh người.
Cái này mụ nội nó không giống hoạ sĩ à, đơn giản như là người máy đánh chữ nhanh nhất.
Bút vẽ trong tay cuồng vũ, quả là nhanh đến thấy không rõ lắm.
Chân chính điên, chân chính bệnh tâm thần gia thân.
Vẽ tranh như là run rẩy.
Mà một ngày hai mươi bốn giờ, cơ hồ hoàn toàn không ngủ không nghỉ.
Thời thời khắc khắc đều đang vẽ tranh.
Vẽ xong, dùng dược thủy, dùng lửa đốt, hun khói, các loại phức tạp không gì sánh được, tiến hành làm cũ nó.
Tóm lại cuối cùng giống như đúc với bản gốc.
Mà gặp quỷ chính là, theo số lần vẽ phỏng tăng lên, tiêu chuẩn vậy mà thật vượt qua nguyên họa.
Đơn giản quá biến thái, quá kinh người.
Mà hắn lại còn cố ý lưu lại một cái BUG.
Trong bức tranh nào đó, mỹ nữ thanh lâu mặc váy tơ lụa mỏng manh kia, trên một sợi dây trong túi quần còn có ba chữ phi thường nhỏ bé: Da Vinci.
Vân Trung Hạc muốn ngăn cản, nhưng không ngăn cản được.
Da Vinci vốn là một nhà nghệ thuật gia kiêu ngạo.
Cuối cùng càng thêm quá mức.
Nơi nào đó trong bức tranh, trong bụi cỏ, vậy mà nhiều mấy ngàn con con kiến, ẩn ẩn hợp thành mấy chữ: Đây là đồ dỏm, ngu xuẩn.
Đương nhiên, mắt thường hoàn toàn không nhìn ra, cần phóng đại gấp mấy chục lần, sau đó thêm hiệu ứng HDR, mới có thể nhìn ra được.
Ở thế giới này, không ai có thể nhìn ra.
Vân Trung Hạc vô kế khả thi, chỉ có nội tâm cảm thán hai chữ: Ta kháo.
Nhưng xác thực không cần lo lắng bị nhìn thấu.
Bởi vì căn bản không có khả năng nhìn thấu. Hắn đệ lại dấu vết thực sự quá ngưu bức, mà lại không có bất kỳ cái gì so sánh, mắt thường nhìn thấy mỗi một chỗ chi tiết đều giống nhau như đúc, làm sao phát hiện ra được.
Những bệnh nhân tâm thần nay điên thì điên, nhưng bản lĩnh chưa bao giờ để Vân Trung Hạc thất vọng.
. . .
Mấy ngày mấy đêm sau, đúng lúc hai mươi hai tháng mười một, cách hạn chót bồi thường còn có chín ngày.
Trước mặt Vân Trung Hạc bày ra tám bức « Thượng Kinh Trung Nguyên Đồ » giống nhau như đúc, không chút nào sơ hở.
Sau đó, hắn bí mật bán tám bức tranh này.
Như vậy thấp nhất cũng có thể kiếm được một triệu lượng, cao thì chưa biết, gặp được một đại đầu siêu có tiền, cũng có thể làm thịt ác hơn một chút.
Mà lại không dùng ngân phiếu, chỉ dùng hoàng kim.
Cho bạc, thật sự là vác không nổi à. Hoàng kim thì dễ hơn nhiều, 100.000 lượng bạch ngân tương đương với 600 cân hoàng kim mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vân Trung Hạc muốn đến Kim Châu thành.
Trăm vạn thành phố lớn cấp này, khác không nhiều, chính là vàng nhiều.
Trong thời gian ngắn nhất bán bức tranh đi, sau đó mang theo hoàng kim biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi ngủ mấy canh giờ, Vân Trung Hạc đi ra ngoài bán tranh.
. . .
Sau nửa canh giờ, Vân Trung Hạc mang theo cao thủ A Ngốc xuất hiện trong một tòa biệt thự.
Chủ nhân toà biệt thự này tên là Vương Bách Vạn, chính là kẻ buôn bán. Nhà gã bán tơ lụa và vải bông, bán được ngoài vạn dặm.
Mà gã cực kỳ yêu thích bức họa này.
Gã muốn có được bức họa này, không phải là vì kiếm tiền, cũng không phải vì cất giữ, mà là vì mở ra sinh ý tại Đại Hạ đế quốc, dùng để hối lộ.
Bức « Thượng Kinh Trung Nguyên Đồ » này vốn thuộc về Đại Hạ đế quốc, dưới trời xui đất khiến mới lưu lạc đến Nam Chu đế quốc, giờ khẳng định muốn lấy về.
Cái này như bức « Mona Lisa » vốn thuộc về nước Ý, kết quả lại trở thành quốc bảo nước Pháp. Người Ý không cam lòng, cho nên năm 1911, một vị tiểu thâu Ý nào đó trộm bức hoạ này từ Louvre đi.
Vị Vương Bách Vạn này cầu bức họa bức thiết không gì sánh được, đã từng nhiều lần cầu mua Ninh An Hầu, nhưng đều bị cự tuyệt.
Đêm hôm đó, lúc Ninh An Hầu đưa bức thiên hạ danh họa này cho Vân Trung Hạc, vị Vương Bách Vạn này liền liều mạng nháy mắt với Vân Trung Hạc.
"Chủ nhân, vị giang hồ thuật sĩ Sở Lưu Hương kia đã tới." Tâm phúc bẩm báo.
Vương Bách Vạn vốn đã ngủ rồi, lúc này nghe được tin tức này, lập tức đại hỉ, đứng thẳng dậy, mang lên bộ quần áo rồi vọt ra ngoài.
"Sở tiên sinh, rốt cuộc ngài đã đến, Vương mỗ đợi chờ đã lâu." Vương Bách Vạn tiến lên, thân thiết cầm hai tay Vân Trung Hạc nói: "Lần này tiên sinh đến, có chuyện gì dạy ta?"
Vân Trung Hạc xuất ra đồ dỏm « Thượng Kinh Trung Nguyên Đồ » do mình nguỵ tạo, nói thẳng: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nếu ngài muốn bức họa này, 250. 000 lượng bạc."
. . .
Chú thích: Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta muốn phiếu đề cử của các vị ân công! Cái gì, các ngươi không cho? Vậy. . . Vậy ta quỳ đến chết mới thôi! Ô ô